ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trương Ánh cảm thấy mình không hiểu nổi: "Đây không phải là buổi thử vai của đoàn làm phim Bạch Xà: Khuynh Thành Chi Luyến sao?” "Đúng vậy đó." Nhân viên công tác kia trả lời.

"Là phim cấp bậc nào vậy?"
Nhân viên công tác cười giơ ra ba ngón tay vẫy vẫy, nói: "Tuyệt đối là bộ phim lớn, hơn nữa cô yên tâm tuy rằng đến lúc đó không thể phát hành ở nội địa, nhưng ở các nơi khác, cũng có thể tạo ra được độ nổi tiếng rất lớn.

Toàn thân Trương Ánh run lên, bỗng nhiên đặt mạnh cà phê trong tay lên bàn, xoay người chạy vội tới hướng văn phòng đạo diễn lúc nãy.


Khi cô ấy vừa đẩy cửa đi vào, cô ấy liền nhìn thấy một cảnh tượng rất vô cùng đáng sợ.

Chỉ thấy một người đàn ông cường tráng đang không chế Phùng Tuyết lại, người còn lại đang cố gắng cởi quần áo của cô ấy ra.

Bên cạnh có một người đàn ông để râu quai nón, đeo kính mắt, trong tay đang cầm máy quay phim.

Trương Ảnh lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại, người đàn ông để râu quai nón này quả thật là đạo diễn nổi tiếng, nhưng ông ta không phải Trình Hữu Đạo, mà là "Trình Hữu Đạo" nổi tiếng trong làng phim mười tám cộng.

"Mấy người làm cái gì đó, dừng tay lại cho tôi." Phùng Tuyết ra sức giãy dụa, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, Trương Ánh rống lên một tiếng, xông lên liền đá một người đàn ông lực lưỡng trong đó ra.

Biểu cảm trên mặt của tên đạo diễn râu quai nón kia liền thay đổi và tức giận: "Cô đang làm gì đó!” "Anh nói xem tôi làm gì?"
Trương Ánh nổi giận, một tay tránh được máy quay trong tay người đàn ông để râu quai nón kia rồi liền hung hằng đập xuống đất, đập cho nát vụn.

Sau đó cô ấy đi qua kéo Phùng Tuyết dậy, liền muốn đi thẳng ra ngoài cửa.


"Muốn chạy sao, mau chặn bọn họ lại cho tôi."
Đạo diễn râu quai nón kia cũng tức giận, trong chốc lát mấy người đàn ông lực lưỡng xuất hiện ở cả trong phòng và ngoài cửa ngăn cản đường đi của Trương Ánh cùng Phùng Tuyết.

Phùng Tuyết đã bị dọa sợ đến nỗi khóc lên, Trương Ánh bảo vệ cô ấy ở bên cạnh mình, tự tin nói: "Phùng Tuyết đừng sợ, có chị ở đây, không một ai có thể làm tổn thương em."
Câu nói này của Trương Ảnh cũng không phải khoe khoang, trên thực tế trước khi đi làm người đại diện, bà đã từng là một huấn luyện viên tán thủ.

Mấy người đàn ông cao lớn nhào về phía này, Trương Ảnh đồng thời dùng cả tay đấm chân đá, chỉ vài cái liền đánh cho những người đó lùi lại, sau đó cô ấy kéo Phùng Tuyết, dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra khỏi cửa của đoàn làm phim này.

Nếu như không phải được tận mắt nhìn thấy, không một ai ngờ tới Trương Ánh thế mà lại hung hãn mạnh mẽ như vậy, khó trách Phùng Tuyết ra ngoài không cần đưa vệ sĩ theo, người đại diện này chính là vệ sĩ tốt nhất rồi.


Đạo diễn râu quai nón kia xông ra, hét lớn tiếng về phía Trương Ánh và Phùng Tuyết đang chạy đi: "Hôm nay nếu các người dám bước ra khỏi cái cửa này, sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường rất lớn đấy.” "Cái gì cơ?"
Trương Ánh và Phùng Tuyết đều sửng sốt, Trương Ánh xoay người lại, vẻ mặt phẫn nộ hét lên với đạo diễn râu quai nón kia: "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?” "Tôi nói hươu nói vượn sao?"
Người đàn ông râu quai nón kia mới cười ha hả, sau đó ném một chồng hợp đồng dày cộm về phía Trương Ánh: "Tự mình xem đi, đây chính là hợp đồng mà Minh Hạ các người đã ký với phía chúng tôi, tổng cộng có ba bộ phim, do Phùng Tuyết đảm nhận vai chính, tiền đặt tiền chúng tôi cũng đã trao rồi, tất cả công tác chuẩn bị đều đã đầu vào đó, bây giờ cô nói với tôi là muốn đổi ý, cô thấy chuyện này có thể không?"
Trương Ánh trước tiên nhặt hợp đồng trên mặt đất lên, tùy tiện xem qua một chút, sắc mặt của cô ấy liền trở nên xanh xám lại.

Tên râu quai nón này không hề nói dối, bên Minh Hạ kia quả thực đã ký ba bộ phim với bọn họ, do Phùng Tuyết đảm nhiệm vai nữ chính, nhưng cái này căn bản không phải là một bộ phim chính quy bình thường, mà là phim cấm trẻ em..


Bình luận

Truyện đang đọc