ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Kiều Tùng Trác không có quá nhiều cảm xúc trên mặt, bình thản dặn dò một tiếng.

“Vâng ạ.

Ngay sau đó, một Kiều Tiết Dũng đã bỏ đi mắt kính và chải toàn bộ tóc ra phía sau, mặc bộ đồ đen từ ngoài cửa bước vào.

Cậu ta của lúc này đã không còn vẻ thư sinh yếu đuối như trước kia nữa, toàn thân ngập tràn sự mạnh mẽ ác liệt của người cấp trên.


“Kiều Tiết Dũng xin chào chú hai và cô tư”
Sau khi bước vào, Kiều Tiết Dũng liền chào hỏi Kiều Tùng Trác và Kiều Ngọc Trân nhưng trong giọng điệu của cậu ta không hề tôn trọng nhiều lắm.

Vì vậy, Kiều Tùng Trác và Kiều Ngọc Trân cũng không mấy quan tâm, vì suy cho cùng thì những người này đều mạnh ai mang ý định xấu trong bụng, trong lòng ai có suy nghĩ gì thì mọi người đều biết rõ cả, cũng không cần thiết đi quan tâm những thứ gọi là làm cho có vẻ.

“Tiết Dũng à, chuyện cha và anh cả của cháu lần này, các chú cũng cảm thấy vô cùng đau buồn, đồng thời, cũng mong cháu có thể nhanh chóng lấy lại tình thần, đừng quá đau buồn.

“Cám ơn sự quan tâm của chú hai”
Kiều Tiết Dũng gật đầu nói: “Cha và anh cả đã chết rất thảm, Trần Hùng của thành phố Bình Minh và Viễn Trọng Chi ở tỉnh Tam Giang đều phải chết, cháu chắc chắn sẽ không buông tha cho họ.” “Cháu chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho cha và anh cả." “Đúng vậy, chỉ là tên xấu xa của tỉnh Tam Giang, lại dám ra tay với nhà họ Kiều chúng ta, đúng là không biết sống chết mà, chú và cô tư vừa nãy cũng đang bàn bạc với nhau, sau đại hội tế tổ thì trực tiếp đến tỉnh Tam Giang, tiêu diệt hết cái đám người không biết sống chết đó.”
Kiều Tiết Dũng chắp tay, biết ơn nói: “Cám ơn chủ hai và cô út đã có thể ra mặt cho cha và anh cả của cháu, Tiết Dũng vô cùng biết ơn ạ”
Kiều Ngọc Trân ở bên cạnh nheo mắt lại và nói: “Tiết Dũng à, đây không chỉ là cha và anh cả của cháu, cũng là anh cả và cháu trai của các cô chú, càng là người cầm quyền trước đây của nhà họ Kiều chúng ta, mối thù này, không thể không trả.


“Nhưng trước đó, chúng ta phải làm tốt một chuyện khác trước đã.

Kiều Tiết Dũng cũng hơi nheo mắt lại và nói: “Không biết cô út muốn làm gì ạ?”
Kiều Ngọc Trân trả lời: “Cái gọi là quốc gia không thể một ngày không có vua, nhà cũng không thể một ngày không có chủ, hiện giờ cha của cháu cũng đã đi rồi, cả bên trong lẫn bên ngoài nhà họ Kiều đều rơi vào sự hỗn loạn.

“Vì vậy trước đó, chúng ta nhất định phải nhanh chóng chọn ra một ông chủ mới để chủ trì tình hình” “Bằng cách này, sau đại hội tế tổ, chúng ta cũng có thể chuyên tâm đối phó Trần Hùng và Viễn Trọng Chi của Tam Giang, lấy lại công bằng cho cha và anh cả của cháu”
Kiều Tiết Dũng khẽ gật đầu và nói: “Cô út nói không sai chút nào, việc cấp bách nhất chúng ta cần phải vặn nhà họ Kiều lại thành một sợi dậy, ổn định nhà họ Kiều, sau đó thì tiêu diệt Tam Giang, vì vậy, cần phải nhanh chóng chọn ra một ông chủ mới: “Vừa đúng đại hội tế tổ sắp đến, ông chủ mới có thể làm lễ đăng quang ở trước bài vị của tổ tiên, có được sự công nhận của tổ tiên.


Kiều Tùng Trác và Kiều Ngọc Trân nở ra nụ cười giống nhau, đột nhiên họ cảm thấy Kiều Tiết Dũng cũng khá tốt.

Loại chuyện này, Kiều Tùng Trác đương nhiên sẽ không lên tiếng, mọi thứ đều để cho Kiều Ngọc Trân nói và đẩy ông ta lên bàn thờ.

Kiều Ngọc Trân tiếp tục nói: “Vì vậy Tiết Dũng à, hiện giờ nhìn vào toàn bộ nhà họ Kiều, cô cho rằng chú hai của cháu, Kiều Tùng Trác là người có tư cách nhất để đảm nhiệm vị trí ông chủ, không biết Tiết Dũng, cháu có suy nghĩ như thế nào?” “Giờ đây cháu đã trở thành mầm móng duy nhất trong nhánh của anh cả, nếu chú hai của cháu muốn ngồi vào vị trí ông chủ thì cũng cần có sự ủng hộ của cháu, cho nên Tiết Dũng à, cháu chắc chắn sẽ ủng hộ chú hai của cháu, đúng chứ?”
Kiều Tiết Dũng vẫn chưa trả lời, còn Kiều Tùng Trác ở bên cạnh lại giả vờ lắc đầu nói: “Em tư, sao em lại có thể nói như vậy chứ?" “Hiện nay nhìn toàn bộ nhà họ Kiều, xét về thực lực thì đương nhiên là ông ba Kiều Tùng Bác càng thích hợp để đảm nhiệm vị trí ông chủ này, xét về tư cách thì con trai của anh cả, Tiết Dũng càng có tư cách hơn anh” “Kiều Tùng Trác tôi có tài cán gì mà có thể đảm nhiệm vị trí ông chủ này chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc