ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Hai năm trước, bọn họ nhìn Thanh Cảnh Môn rối tung mà chẳng thể làm được gì, nhưng bây giờ, người đáng tin cậy của bọn họ đã đến, bọn họ cuối cùng cũng có thể vì niềm tin và sự chính trực của mình mà cống hiến hết mình.

Trần Hùng nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Bây giờ là hai giờ chiều, tôi cho các người ba tiếng chuẩn bị, gọi những người đáng tin dưới quyền của các người tập hợp tại tổng bộ.

"
"Vâng!"
Ba người không hỏi Trần Hùng định làm gì, nhưng trong lòng bọn họ đã đoán ra được, nên lập tức đồng ý ngay.

Sau đó, ba người Truy Phong rời đi, bắt đầu triệu tập thủ hạ của mình, còn Trần Hùng thì lái xe quay về tổng bộ của Thanh Cảnh Môn phương bắc.

Sau khi trở về, anh lập tức gọi Diệp Phi, Dương Bách và Lạc Siêu đến văn phòng.

"Môn chủ.

"
“Ừm.

” Trần Hùng gật đầu nói: “Tôi sẽ cho các người hai tiếng để chuẩn bị, thu thập tất cả tội trạng mà Tiêu Tứ đã phạm phải ở phương Bắc trong mấy năm qua, đóng thành hồ sơ rồi gửi tới văn phòng của tôi.


"
Ba người hơi sững sờ.

Trần Hùng hơi nhíu mày nói: "Sao, các người có vấn đề gì à?"
"Không có.

"
Diệp Phi bỗng nhiên lắc đầu, nói: "Nói đến Tiêu Tứ, hai năm qua tại tỉnh Đông Thành thật sự không có chuyện ác gì mà ông ta không dám làm, nhưng tội ông ta phạm phải thật sự khó mà liệt kê hết.

"
"Nhưng những chuyện mà Tiêu Tứ đã làm đều được mấy vị chủ quản như Tả Bất Phàm bao che hết, muốn thu thập tài liệu và hồ sơ của ông ta, thì phải qua thân tín của mấy vị chủ quản.

"
Trần Hùng nheo mắt nói: "Tôi muốn điều tra Tiêu Tứ này, lẽ nào còn phải thông qua sự đồng ý của mấy chủ quản bọn họ sao?"
Trần Hùng cảm thấy có chút buồn cười, trực tiếp lấy ra lệnh bài môn chủ của mình ném lên trên bàn: "Lấy cái này đi thu thập cho tôi, người nào dám phản kháng, chém trước tâu sau.

"
"Ngoài ra, lấy danh nghĩa của tôi, tra xét chỗ ở của năm chủ quản khác ngoại trừ Truy Phong, La Đồ, Trần Binh, phát hiện có bất cứ vật phẩm nào đáng nghi thì mang về đây hết cho tôi.


"
Cả ba người Diệp Phi đều nín thở, lúc đầu bọn họ cũng nghĩ môn chủ mới này sẽ có hành động gì đó, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng Trần Hùng lại hành động trực tiếp lại còn quyết liệt như thế.

"Sao, không dám làm à?"
Trần Hùng lại liếc nhìn ba người họ.

"Vâng!"
Diệp Phi cầm thẻ lệnh bài môn chủ trên bàn lên, sau đó đi theo Lạc Siêu và Dương Bách xoay người rời khỏi phòng làm việc của Trần Hùng.

Chiều nay, nhân lúc năm chủ quản đi tham dự tiệc sinh nhật của vị hoàng đế ngầm của tỉnh Đông Thành, bên phía Thanh Cảnh Môn lại nổi lên một trận gió cuốn mây tan.

Sau khi ba người Truy Phong quay trở về địa bàn của mình, thì lập tức liên hệ cho những đội trưởng đáng tin dưới quyền bọn họ, triệu tập lực lượng, toàn độ đều phải nhanh chóng đến tổng bộ Thanh Cảnh Môn.

Trước đây khi còn chưa đến phương bắc, Trần Hùng nghe nói tổ chức Thanh Cảnh Môn có thế lực rất lớn, thành viên đều ở khắp cả nước.

Chỉ lấy Tô Hàng dưới sự quản hạt của Thanh Long mà nói, Mã Dương là chủ quản Tô Hàng của Thanh Cảnh Môn ở phía nam, khi Trần Hùng giết chết Long Vũ, Mã Dương đã triệu tập hàng nghìn người chỉ trong vài giờ đến khách sạn được bao vây Trần Hùng.

Mặc dù hàng ngàn người này còn bao gồm cả thành viên của thành phố lân cận, nhưng chỉ mỗi Thanh Cảnh Môn ở phía nam thì thành viên cũng đã hơn ngàn rồi.

Ở phía bắc, quy mô ban đầu lớn hơn phía nam, nghe nói khi Thần Hổ còn nắm quyền, tất cả thành viên Thanh Cảnh Môn phương bắc cộng lại cũng không ít hơn tám ngàn người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc