ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Lúc này, đến Dương Tinh Thần cũng mơ hồ rồi, ông ta vô ý thức móc điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Dư Tấn Mạnh.

Trần Hùng nói: “Đừng có lãng phí thời gian nữa, bây giờ Dư Tấn Mạnh đã ở bên nước Tân bên kia rồi, tiếp theo sau đây chúng ta nói về chuyện của hai người đi.

Nói xong, Trần Hùng vẫy vẫy tay với chủ quản của bộ phận pháp lý, đối phương lập tức đưa hai bản hợp đồng qua.

“Dương Tinh Thần, ông là phó tổng giám đốc của Tinh Tú, cổ phần xếp thứ hai trong Tinh Tú, chiếm hai mươi ba phần trăm, còn Lý Diệu Hương, cô có bảy phần trăm cổ phần ở Tinh Tú.” “Bởi vì lúc nãy tôi đã làm một cuộc điều tra, phát hiện ra hai người ở Tỉnh Tú có nhiều hành vi không đứng đắn, tay chân không sạch sẽ, vì vậy tôi quyết định thu lại cổ phần của hai người ở Tỉnh Tú với giá cả như nhau.

“Đương nhiên, hai người có thể lựa chọn từ chối, tiếp theo sau đó dù hai người có đi kiện cáo hay là dùng bất cứ thủ đoạn nào khác, Trần Hùng tôi sẽ theo hai người tới cùng”

Lời này vừa nói ra thì cả Dương Tinh Thần và Lý Diệu Hương đều đơ cứng người, câu nói này của Trần Hùng đã nói rất rõ ràng rồi, thế này chính là muốn đuổi bọn họ ra khỏi công ty.

“Trần Hùng, anh đừng có hàng.

Dương Tinh Thần của lúc này đã không thể nhịn nổi ngọn lửa đang bùng cháy lên trong lòng nữa, liền xông về phía Trần Hùng, cũng nhận lấy hậu quả tương tự là bị Lâm Tiểu Phong cho một đá, ông ta liền lăn ra bò trên mặt đất.

“Nhạt nhẽo.”
Trần Hùng đang ngồi trên ghế của ông chủ đứng dậy, nói với Lâm Tiểu Phong: “Cho bọn họ thời gian ba phút, ba phút sau nếu như bọn họ vẫn không chịu ký tên thì hãy dùng đến cách của cô giải quyết chuyện này.” “Vâng, anh Hùng
Mười giờ trưa, một nhóm các tin tức được phát tán ra ngoài, công ty giải trí lớn nhất ở miền Nam là Tinh Tú đã đổi chủ, còn về những người trong ban giám đốc là ai thì đến bây giờ vẫn chưa chính thức công bố ra ngoài.

Đồng thời chủ tịch, phó chủ tịch cũ của Tinh Tú và nghệ sĩ nổi nhất của công ty Lý Diệu Hương cùng với hơn mười nghệ sĩ khác đều bị Tinh Tú đá ra khỏi công ty.

Tin tức này một khi truyền ra bên ngoài thì dù không so sánh được với nhiệt độ về các tin tức tăm tối kia của Lý Diệu Hương, nhưng cũng sẽ tạo thành một trận chấn động không nhỏ.

Buổi chiều, mặt trời trên không trung chói chang.

Bên phía biệt thự trên núi Vọng Nguyệt ở thành phố Bình Minh, trong hơn một ngày nay Phùng Tuyết vẫn luôn phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn, nhưng mà bây giờ tất cả cũng đã qua rồi.


“Chị Ngọc Ngân, anh Trần Hùng đã làm được rồi, anh ấy không những giúp em xoá bỏ nỗi oan đó mà còn cho nhóm người Lý Diệu Hương đó một bài học cay đắng”
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân cũng rất vui mừng, nói với Phùng Tuyết: "Phùng Tuyết, lúc đầu chị đã nói với em rồi, tin tưởng vào anh Trần Hùng, trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó được anh ấy.

“Cảm ơn hai người, chị Ngọc Ngân, cảm ơn hai người nhiều lắm.

Cuối cùng thì Phùng Tuyết cũng không thể kiềm chế được cơn kích động trong lòng, bổ nhào vào lòng Lâm Ngọc Ngân bật khóc lớn tiếng.

Cùng lúc đó, bên phía công ty truyền thông Huỳnh
Thiên.

Trong phòng làm việc của Huỳnh Phong, sau khi đánh xong trận đánh này anh ta châm lên một điều thuốc xì gà, nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy vô cùng thoải mái.


Đối diện anh ta có một người đàn ông trung niên trẻ hơn anh ta vài tuổi, anh ta tên là Huỳnh Đức, là em trai ruột của Huỳnh Phong, hiện nay đang đảm nhận vị trí phó giám đốc của công ty truyền thông Huỳnh Thiên, cũng giống như Huỳnh Phong, đều là những người rất có năng lực và nhiều mánh khoé.

“Huỳnh Đức, bắt đầu từ hôm nay, truyền thông Huỳnh Thiên này sẽ giao cho em quản lý.

Trên gương mặt Huỳnh Đức liền xuất hiện một chút do dự, nói: “Anh à, em sợ là em không làm được.

“Đàn ông, sao có thể nói là bản thân không được.”
Huỳnh Phong đứng dậy đi đến bên cạnh Huỳnh Đức, dùng tay vô vô mạnh lên vai anh ta: “Anh tin tưởng em, nhất định có thể khiến cho truyền thông Huỳnh Thiên càng ngày càng tốt hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc