ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Có chuyện gì vậy?”
Tên thợ săn tiền thưởng này lập tức trợn tròn mắt, anh ta cảm thấy bụng mình trở nên lạnh lẽo, sau đó là một cơn đau buốt bắt đầu truyền đến.

Anh ta theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, thấy bụng mình có một vết đâm máu chảy đầm đìa.

Anh ta đã bị trúng đao, nhưng rõ ràng cây đao trong tay Tả Quang Đông đang dùng để chống lại đao trong tay anh ta.

Vậy còn vết đao đâm trên bụng anh ta là sao đây?
Anh ta hét lên một tiếng, sau đó mất hết sức lực gục xuống mặt đất.

Mà lúc này chỉ còn lại Tả Quang Đông với khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, anh ta lớn tiếng cười ha hả, hai tay trái phải mỗi tay cầm một thanh đao chiến.


“Con mẹ nó, rốt cuộc thì anh lấy đâu ra can đảm mà nói anh có thể chiến đấu một tranh với tôi chứ? Lẽ nào anh không nhìn ra chiêu ông đây chính là tam đao lưu sao?”
Sau khi buông vài câu tục tĩu, Tả Quang Đông lập tức xoay người xông về phía những thợ săn tiền thưởng khác ở Sơn Đằng Trai.

Song đao lưu dưới tay Tả Quang Đông rõ ràng mạnh mẽ hơn đơn đao lưu vừa nãy rất nhiều, những tên thợ săn tiền thưởng cấp hoàng kim đó đứng trước mặt anh ta hoàn toàn không đỡ nổi một đao.

Mà những những tên thợ săn tiền thưởng cấp bạch kim kia, tuy rằng vẫn có thể đấu một trận cùng anh ta nhưng chắc chắn bọn họ không phải đối thủ của anh ta.

Lúc này Tả Quang Đông giống như một chiến thần bất khả chiến bại, hễ đi tới đâu là chắc chắn ở đó có một màn giết chóc kêu gào thảm thiết.

Tam đao lưu của Tả Quang Đông khi đồng thời xuất ra ba đao thì đó nhất định là trạng thái mạnh nhất mà anh ta đạt tới.

Nhưng mà kể từ trận đấu với Hắc Ám đồ đằng ba năm trước, sau khi Tả Quang Đông thi triển tam đao lưu ra, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng sử dụng lại.

Bởi vì từ sau ngày đó, anh ta chưa đụng phải kẻ nào khiến cho anh ta bắt buộc phải dùng tam đao lưu để chiến đấu.

Nhưng mà ngay đúng lúc này, Tả Quang Đông nhìn thấy trước mắt mình lóe lên một tia ánh sáng lạnh, theo bản năng anh ta lùi về phía sau, một thanh trường đao cũng vừa hay chém sượt qua mặt anh ta.

Đây thực sự là một nhát đao cực kỳ sắc bén, vừa rồi nếu như Tả Quang Đông phản ứng chậm hơn một chút thôi, e là đã bị người này chém đứt đầu rồi.

Lúc này Tả Quang Đông mới nhìn rõ bộ dạng của đối phương.

Đó là một người đàn ông trung niên thân hình săn chắc, trên lưng có đeo hai thanh đao, một thanh đã được tuốt ra khỏi vỏ còn một thanh vẫn nằm nguyên trên lưng ông ta.


“Song đao lưu.


Tả Quang Đông hơi nheo mắt lại.

Người này không những là Song đao lưu, đồng thời còn là thợ săn tiền thưởng bậc kim cương của Sơn Đằng Trai.

Hơn nữa Tả Quang Đông nhìn người này thấy có vẻ hơi quen mắt, nhưng trong chốc lát cũng không nhớ nổi rốt cuộc tên này là ai.

“Chơi tý không?”
Đối phương nói thầm một câu chọc tức, sau đó cầm đao phi về phía Tả Quang Đông bên này.

Lúc này trong tay đối phương chỉ một thanh đao cầm duy nhất nhưng lại có thể chiến đấu lại được với Tả Quang Đông.

Có điều đây cũng chỉ vừa mới bắt đầu, Tả Quang Đông đã nhanh chóng sử dụng sức lực sức mạnh muốn áp chế người này.


Thấy tình hình vậy, người này lập tức rút thanh đao thứ hai trên lưng xuống, một lúc dùng hai đao khiến sức mạnh trở nên tăng vọt.

Rất nhanh, hai bên đã đấu qua đánh lại hơn mười hiệp, mà cuối cùng Tả Quang Đông cũng nhìn ra điểm mấu chốt trong chiêu thức võ thuật của đối phương.

Đường đi của chiêu thức này cực kỳ giống với gia tộc lớn nhị đao lưu tiếng tăm lừng lẫy bên Nhật Bản, chiêu thức võ thuật của gia tộc Xuân Vũ.

Hơn nữa người này đã luyện chiêu thức của gia tộc Xuân Vũ đến trình độ vô cùng thành thục, một người như vậy nhất định là được xem như cường giả kiếm đạo mạnh mẽ nhất gia tộc Xuân Vũ.

“Ha ha ha, thật không ngờ ở Nhật Bản kế thừa hơn mười năm, đệ tử nhị đao lưu đại tộc Xuân Vũ nổi tiếng lừng lẫy, vậy mà cũng tới nơi này làm loại việc vớ vẩn như thợ săn tiền thưởng.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc