ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Hình như anh có thành kiến gì với tôi thì phải.

"
Trần Hùng vừa nói vừa lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò đẩy hộp: "Nhưng nếu người nào không thân mà có thành kiến với tôi thì tôi cũng không quan tâm, bởi vì tôi không thèm để người đó vào trong mắt.

"
"Anh! "
Mã Dương bị Trần Hùng làm cho tức giận, thật sự là anh ta có thành kiến không nhỏ đối với Trần Hùng, bởi vì anh ta cảm thấy Trần Hùng đã gây rắc rối lớn cho Thanh Cảnh Môn bọn họ.

Đồng thời anh ta cũng không hiểu, vì sao cấp trên của anh ta - Thanh Long lại coi trọng Trần Hùng như vậy.

Trong xe yên tĩnh một hồi lâu, mãi cho đến khi Trần Hùng đã chơi cái trò đẩy hộp này đến ván thứ mười mấy rồi, cuối cùng Mã Dương không nhịn được mà hỏi: "Trần Hùng, chẳng lẽ anh không tò mò tại sao Thanh Cảnh Môn chúng tôi lại tìm anh sao?"
Trần Hùng thoát trò chơi, cất điện thoại di động, sau đó mở cửa xe ra.

"Anh định làm gì?" Mã Dương nhíu mày.

"Anh không có tư cách bàn bạc với tôi, muốn bàn thì gọi đại ca của anh tới đây.

"
"Ý anh là gì?"
Sắc mặt Mã Dương lập tức trầm xuống, là một trong ba mươi ba Thanh Cảnh Môn, Mã Dương nắm quyền lực rất lớn trong tay, hơn nữa anh ta cũng có địa vị không hề thấp trong Thanh Cảnh Môn.


Mà bây giờ Trần Hùng lại xem thường anh ta như thế, đổi lại là ai thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Huống chi Mã Dương đã chịu đựng Trần Hùng rất lâu rồi.

"Mày đứng lại cho ông!"
Mã Dương vọt ra khỏi xe như một con cá chép rồi vồ một cái về phía bả vai Trần Hùng.

"À! "
Trần Hùng cười khẩy một cái, hơi nhấc bả vai lên một chút, Mã Dương chỉ cảm thấy có một khoảng cách ập tới, sau đó cả người anh ta bị đẩy lùi ra ngoài.

Cảnh tượng này còn khoa trương hơn cả mấy cảnh võ hiệp trong phim.

"Mẹ mày.

"
Lông mày Mã Dương nhíu lại, một cảm giác thất bại dâng lên trong lòng.

Anh ta siết chặt nắm đấm và lao nhanh về phía Trần Hùng.

Lúc này, Mã Dương đã quyết tâm muốn làm một cuộc đao thật súng thật với Trần Hùng.


Nhưng anh ta còn chưa kịp tới gần Trần Hùng thì một giọng nói bá khí đột ngột vang lên từ phía đối diện.

"Mã Dương, dừng tay, cậu sợ chưa đủ mất mặt hả?"
Mã Dương vô thức dừng nắm đấm của mình lại, hai chữ hoảng sợ hiện rõ ràng trên mặt.

"Đại ca, không phải anh đi làm việc sao, sao anh lại tới đây?"
Người đứng đối diện chính là Thanh Long.

Lúc này, trong tay Thanh Long kẹp một điếu xì gà, không nhanh không chậm đi về phía bên này.

Ông ta đi tới, hai thành viên khác của Thanh Cảnh Môn bên trong xe Hồng Kỳ cũng xuống xe, cung kính chào Thanh Long.

"Mau cút đi, đừng có ở đây làm tôi mất mặt nữa.

"
Thanh Long khó chịu khoát tay áo, có thể thấy ông ta cũng không hài lòng với hành động vừa rồi của Mã Dương.

"Đại ca, thằng nhóc này! "
"Mã Dương, cậu thật sự càng ngày càng không coi tôi ra gì rồi phải không?"
Mã Dương khẽ giật mình, lúc này mới ý thức được mình hơi quá phận, anh ta vội vàng lên chiếc xe Hồng Kỳ và lái xe rời đi cùng với hai thành viên khác của Thanh Cảnh Môn.

Lúc này, Trần Hùng và Thanh Long bốn mắt nhìn nhau.

"Lại gặp nhau rồi, Trần Hùng.

"
Thanh Long cười tủm tỉm lấy xì gà Cuba mà mình cất giấu trong ngực ra: "Muốn hút một điếu không?".


Bình luận

Truyện đang đọc