ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Cậu giết Long Anh Khoa, vì sao không bị trừng phạt?"
Sau khi kinh ngạc, La Đồ và Trần Binh nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Hùng, có chút khó hiểu.

Trần Hùng giải thích đơn giản rõ ràng: "Bởi vì tôi là môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương bắc, quy định của Thanh Cảnh Môn, môn chủ của bốn phương có quyền chém trước tấu sau.

"
Hai người Trần Binh có chút ngạc nhiên, cho dù môn chủ bốn phương có quyền lợi chém trước tấu sau, nhưng đó chính là con trai của đại trưởng lão, tên Long Anh Quang kia sẽ dễ dàng buông tha cho Trần Hùng như vậy sao?
Nhưng sự thật chính là, Trần Hùng hoàn hảo không chút sứt mẻ gì đứng ở đây, còn được nhậm chức.

"Vì sao cậu lại được chọn trúng làm môn chủ phương bắc?" Trần Binh hỏi.

"Bởi vì tôi bắt được Thần Hổ, về phần nguyên nhân khác, anh phải hỏi Quân Minh Hoàng.

"
“Cái gì, Thần Hổ thật sự là do cậu bắt được? Không phải người khác bắt Thần Hổ, rồi cậu nhận công lao lên người mình chứ?"
"Ha ha, các người đều cho rằng như vậy sao?" Trần Hùng cảm thấy có chút buồn cười.


"Điều đó không có khả năng.

"
Trần Binh và La Đồ đều không quá nguyện ý tin cái sự thật này, bọn họ nhìn thế nào cũng thấy Trần Hùng chỉ là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, cho dù kỹ thuật bắn súng không tồi, làm sao có khả năng bắt được Thần Hổ?
Trước đây Thần Hổ chính là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, cho nên Thần Hổ mạnh cỡ nào, trong lòng hai người này đều có một cán cân, nói Trần Hùng có thể bắt được Thần Hổ, bọn họ thế nào cũng không tin.

Trần Hùng lười nói nhiều với bọn họ, anh dứt khoát nói: "Tôi biết hai người các anh không quá tin tưởng tôi, nói đi, phải làm thế nào, tôi mới có thể khiến các anh tin phục?"
Hai người Trần Binh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó đó: "Muốn chúng tôi phục cậu, có thể, chúng tôi chỉ phục tùng cường giả.

"
Sau khi nói xong câu này, La Đồ theo bản năng nắm chặt bàn tay mình lại, trong nắm tay tràn ngập một cỗ lực lượng có tính bùng nổ.

"Ha ha!"
Trần Hùng thản nhiên cười một cái, có vẻ vô cùng thoải mái, chỉ thấy bóng dáng anh lóe lên, trong nháy mắt đã di chuyển tới bên cạnh La Đồ.


La Đồ theo bản năng tung một nắm đấm về phía Trần Hùng, nhưng lại đánh vào khoảng không.

Anh ta rất kinh ngạc, theo lý mà nói ở khoảng cách gần như vậy Trần Hùng không có khả năng tránh thoái một quyền này của anh ta, nhưng trên thực tế Trần Hùng lại vô cùng nhẹ nhàng tránh thoát.

Mà tránh thoát một quyền này của La Đồ xong, Trần Hùng không có ra tay với anh ta, mà là một tay bắt lấy khẩu súng bên cạnh.

Giây tiếp theo, Trần Hùng làm ra một hành động khiến cho La Đồ và Trần Binh sợ ngây người, kẻ cả là Truy Phong đứng một bên, da dầu cũng run lên.

Đạn đã lên nòng, Trần Hùng tự nhiên dùng họng khẩu súng này nhắm ngay vào đầu mình.

Họng súng và huyệt thái dương chỉ cách nhau khoảng nửa mét, sau đó Trần Hùng thế mà lại nổ súng rồi, anh dùng khẩu súng này, bắn vào đầu mình.

Cậu ta đây là muốn tự sát sao?
Cậu ta điên rồi, điên rồi, nhất định là điên rồi!
Ba người La Đồ chỉ cảm thấy trái tim ngừng đập, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới Trần Hùng sẽ làm ra hành động điên cuồng như vậy, Trần Hùng muốn tự sát, trong đầu ba người bọn họ chỉ có thể nghĩ tới loại khả năng như vậy.

Nhưng mà người này đang yên đang lành tại sao lại muốn tự sát, chẳng lẽ những lời vừa rồi của La Đồ và Trần Binh làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta sao?
Cho dù tổn thương lòng tự trọng, cũng không cần phải tự sát chứ?
Trong nháy mắt này, ba người đều luống cuống, mặc dù bọn họ không thích Trần Hùng, mặc dù bọn họ chướng mắt mấy tên công tử bột của tổng bộ qua đây, nhưng bọn họ cũng không dám để mấy cậu ấm kia chết ở chỗ này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc