ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Điền Lâm Khải ngồi ở vị trí chủ tịch mà mồ hôi nhễ nhại, như thể vừa mắc bệnh hiểm nghèo.
Khi mọi chuyện phát triển đến mức này, dù có là kẻ ngốc cũng biết được tập đoàn Phi Vũ đã chọc tức phải một nhân vật rất lớn.
Điền Lâm Khải không thể nào không biết.

Ông ta cầm điện thoại và do dự một lúc lâu trước khi bấm số của Lâm Ngọc Ngân.
Ông muốn xin lỗi Lâm Ngọc Ngân và mong Lâm Ngọc Ngân tha thứ.
Bây giờ, mặc dù Điền Lâm Khải vẫn không muốn tin rằng Lâm Ngọc Ngân đã làm tất cả.

Tuy nhiên, ông ta chỉ còn có thể nghĩ đến Lâm
Ngọc Ngân.

Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng không phải
Lâm Ngọc Ngân trả lời cuộc gọi, mà là Trần Hùng.

Một giọng nói rất trầm và lạnh lùng phát ra từ đầu dây bên kia.

“Điền Lâm Khải, tôi đã nói, không thể thương lượng.”
Một tiếp bụp, điện thoại di động trong tay Điền Lâm Khải trực tiếp rơi xuống đất.
Màn đêm trôi qua, bình minh ló dạng, cuối cùng, trời cũng sáng.

Đêm đó, Điền Lâm Khải không rời khỏi văn phòng chủ tịch nửa bước.
Từ nửa đêm đến giờ, ông ta ngồi đây và ký liên tiếp cả chục thỏa thuận.
Công ty đã thế chấp, căn nhà của gia đình đã bản, thậm chí cả chiếc ô tô của ông ta cũng đã bán.
Ông ta phải bán đi, bởi vì hậu quả kinh khủng mà những việc tối hôm qua tạo thành, rất nhiều đối tác của tập đoàn Phi Vũ đã bị tổn thất rất lớn.
Những tổn thất này phải do Tập đoàn Phi Vũ gánh chịu.
Vì vậy, ông ta phải bán tài sản để trả nợ.
Vào lúc bình minh, toàn bộ mái tóc của Điền Lâm Khải đã bạc trắng.
Đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái mét, ngồi khập khiếng trên ghế ông chủ như một xác chết biết đi.
Bên cạnh ông ta là Điền Phi Vũ đang quỳ xuống, đến bây giờ Điền Phi Vũ cũng không hiểu tại sao công ty của mình lại sụp đổ chỉ trong một đêm.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lý Hiền Tư bước vào, theo sau là một tên xã hội đen ở thành phố Thiên Đường.
Bọn họ ai cũng đều vẻ mặt bóng nhoáng, tinh thần phấn chấn.
Trái ngược hẳn với Điền Lâm Khải vào thời điểm này.

“Anh Khải, nhìn anh có vẻ tinh thần không tốt.”
“Nghĩ thoáng một chút, trong cuộc đời của con người đều có thăng trầm, đó là lẽ thường của con người”.
Điền Lâm Khải nhìn Lý Hiền Tư với đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng thật chặt.
“Lý Hiền Tư, các người thật là độc ác, ngày thường tập đoàn Phi Vũ của tôi đối với cũng các người không tệ, các người lại thừa cơ hãm hại, thừa nước đục thả câu.”
“Phân chia toàn bộ tập đoàn Phi Vũ của tôi.”
“Đồ cầm thú, đồ khốn kiếp, sói mắt trắng”


Điền Lâm Khải hét vào mặt ông ta, nhưng Lý Hiền Tư người kia liên tục cười nhạo.
“Điền Lâm Khải, tập đoàn Phi Vũ của ông lúc nào cũng dựa vào nhà mình kinh doanh lớn mà trấn áp các doanh nghiệp nhỏ như chúng tôi, thế mà gọi là đối xử với chúng tôi không tệ sao?”
“Việc đã đến nước này, thì đừng ở đây nói mấy lời nhảm nhí ấy nữa.”
“Tòa nhà trụ sở của tập đoàn Phi Vũ của anh đã được Lý Nghị của tôi mua lại.

Bây giờ nơi này không còn thuộc về ông nữa mà là của tôi.”
“Ra khỏi đây ngay”
Điền Lâm Khải hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy tất cả khí lực đều đã cạn kiệt.
Ở bên cạnh, Điền Phi Vũ ngồi trên mặt đất với vẻ mặt run rẩy, giống như bị moi mất tim gan phát điên rồi.
“Lý Hiền Tư, nói cho tôi biết, tại sao ông lại làm thế này?”
Lý Tiên Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Tạo sao, trong lòng ông còn không rõ sao?”
“Ông đã đắc tội, người cả cuộc đời này không thể đắc tội.”


Bình luận

Truyện đang đọc