ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Haiz."
Trần Hùng thở dài một cái, ở giữa hai chân mày có chút thất vọng, là thất vọng đối với ba người Thẩm Đại Lực.
Nói đúng ra thì cũng không được tính là thất vọng, chỉ là có cảm giác đám người Thẩm Đại Lực phát triển vẫn còn quá chậm.
Ba thành viên của Hang Sói hợp sức lại mà vẫn không phải là đối thủ của Kiếm Si như cũ, con đường mà Hang Sói muốn đi thật sự còn rất dài, rất dài.
Trần Hùng không thể để cho bọn họ tiếp tục đánh như thế này nữa, bởi vì nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì ít nhất sẽ có một kẻ trong ba người họ chết dưới tay của Kiểm Si.
Trần Hùng không muốn để cho bọn họ chết, những người này chính là hi vọng gây dựng lại tổ chức Thiên Tội của anh, tất cả đều là cục cưng quý giá của anh.

Một bóng dáng hiện lên trong chớp mắt, giống như là một tia chớp.

Trần Hùng ra tay, một tay anh kéo Khôi Huy Thiệu qua: “Đạo của tôi.”
Khôi Huy Thiệu có chút đờ người ra, nhưng vẫn theo bản năng đưa thanh đạo xám xịt đang cầm trong tay kia cho Trần Hùng.

“Anh Hùng, bọn em có thể " “Cả ba người đều lui qua một bên đi.”
Trong giọng nói của Trần Hùng không có chứa quá nhiều tình cảm, anh là Số Không của Hang Sói, cho nên tất cả thành viên của Hang Sói đều sẽ phục tùng anh một cách vô điều kiện.
Mặc dù bất kể là Khôi Huy Thiệu, Hồ Điệp, hay là Thẩm Đại Lực đều muốn chiến đấu đến phút cuối cùng với Kiếm Sĩ, nhưng Trần Hùng đã lên tiếng thì bọn họ không thể không lui lại.

Trần Hùng cầm thanh đao màu xám kia của Khôi Huy Thiệu trong tay, trông vô cùng tùy tiện.
Anh tập trung ánh mắt vào trên người Kiếm Sĩ.
Nếu như Kiếm Si này không làm ra chuyện trên đảo Thái Cực kia thì trái lại Trần Hùng rất sẵn lòng thu nhận ông ta vào trong đội ngũ của Hang Sói, mặc dù tuổi tác của tên này có chút lớn.
Chỉ có điều dù cho trận chiến trên đảo Thái Cực là âm mưu đã được dự tính trước đó, nhưng trong trận chiến đó Kiếm Sĩ đã chặt đứt sống lưng, loại người tâm thuật bất chính như thế này thì Trần Hùng tuyệt đối sẽ không thể nào nhận ông ta được.
Cho nên lúc này ở trong mắt của Trần Hùng thì Kiếm Sĩ cũng chỉ có một con đường, đó chính là chết.

“Chắc là khoảng chừng hơn một tuần trước, tôi đã từng đánh một trận với Ngụy Tuấn.


“Lúc đó ông ta đã đỡ được ba đao trong tay tôi, không biết ông có thể đỡ được mấy đạo.
Nói xong, Trần Hùng tùy tiện chĩa cây đạo trong tay về phía Kiếm Si ở bên kia, vẫy tay với ông ta: “Có cần tôi chừa lại chút mặt mũi cho ông không? Để cho ông cũng đỡ được ba đao trong tay tôi?”
Hoàn toàn không có cách nào diễn tả được tâm trạng của Kiếm Si bằng từ ngữ, đây chính là sỉ nhục, là sỉ nhục một cách trắng trợn.

Thằng nhóc như anh là cái thá gì chứ?
Một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, lông còn chưa mọc đủ dài mà lại dám nói những lời như thế này với Kiếm Si Bắc Giang.
Thế mà còn nói Đạo Cuồng Cửu Nam nổi tiếng ngang với Kiếm Si ông ta chỉ đỡ được ba đạo dưới tay anh, nói đùa cái gì vậy chứ? “Cậu là cái thằng oắt con ở đâu ra mà dám nói khoác không biết ngượng như vậy?”
Kiếm Sĩ giận dữ, vung kiếm dài trong tay lên xông về phía Trần Hùng ở bên này.
Vào giờ phút này Kiếm Sĩ còn tức giận hơn cả lúc nãy, trên lưỡi kiếm kia phát ra kiểm khí không nhìn thấy được, thậm chí tách cả mưa từ trên không trung rơi xuống ra.
Một kiếm này là một kiếm mạnh nhất của Kiếm Si, cũng là một kiếm đoạt mạng.

Kiếm Si sử dụng kiếm hơn ba mươi năm, vong hồn dưới kiếm không đến một ngàn thì cũng tầm tám trăm, trước đó chưa từng có kẻ nào có thể trốn thoát được một kiếm đoạt mạng này của ông ta.
Kiếm phá bầu trời đêm, càn quét bằng một tư thế bất khả chiến bại.
Một kiếm tàn nhẫn này khiến cho tất cả đám người Khôi Huy Thiệu ở bên cạnh đều cảm thấy sợ hãi khiếp vía, lúc này bọn họ mới ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Kiểm Si, bọn họ hoàn toàn không có năng lực tránh thoát được một kiếm này của Kiếm Si.

“Anh Hùng cẩn thận.

“Anh Hùng cẩn thận.


Bình luận

Truyện đang đọc