ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


"Thầy, anh làm gì vậy?"
Trần Đại Lực bày ra vẻ mặt không hiểu nhìn Trần Hùng.

"Lùi lại.

"
Trần Hùng trả lời một tiếng, sau đó nhìn về phía những thành viên của Hang Sói nói: "Tất cả đều dừng tay lại cho tôi.

"
Một nhóm thành viên Hang Sói lúc này mới thu hồi động tác trong tay, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Trần Hùng bên này, không hiểu Trần Hùng làm như này rốt cuộc là có ý gì.

"Anh Hùng, anh làm gì vậy?"
"Tất ra lùi qua một bên trước đã.


"
Những thành viên này của Hang Sói không dám làm trái với sự sắp xếp của Trần Hùng, đều vội vàng lùi qua một bên.

"Thích Trùng, anh không sao chứ.

"
Trước tiên Tô Cẩn Lương đi về phía hòa thượng ở bên kia, đỡ anh ta lên từ dưới đất, lúc này cả người hòa thượng đều là máu, bộ quần áo màu trắng mặc trên người có rất nhiều chỗ đều bị nhuộm thành màu máu.

"Tôi không sao, cô chủ.

"
Hòa thượng cắn răng, mặc dù cả người trên dưới đều vô cùng đau đớn khiến cho anh ta khó có thể chịu được, nhưng mà vì không để cho Tô Cẩn Lương lo lắng, trên mặt anh ta lộ ra vẻ ôn hòa vui vẻ như cũ.

Đám người Thịnh Quân đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt không hiểu, hỏi: "Anh Hùng, vì sao lại bảo bọn em dừng tay.

"
Trần Hùng không trả lời, mà là nhìn về phía Tô Cẩn Lương bên này: "Tôi cho cô một cơ hội giải thích.

"
Lúc này Tô Cẩn Lương lại lần nữa đối mặt Trần Hùng, so với lần trước là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Lúc trước Tô Cẩn Lương đúng thật là rất điên cuồng, có lẽ là do đang ở khu vực của Tô Hàng, mà cô ta lại là cô chủ lớn của nhà họ Tô, cho nên mới dám làm xằng làm bậy ở khu vực Tô Hàng, cũng do không có ai dám làm khó dễ cô ta.

Đồng thời, cũng bởi vì nhà họ Tô là gia tộc quyền thế hàng đầu ở phía nam, cho nên cô ta mới ngây thơ cho rằng cả phía nam đều phải cho nhà họ Tô của cô ta mặt mũi.

Vì vậy lúc mà cô ta đi tới thành phố Bình Minh ở bên này, cho là Trần Hùng cũng chắc chắn sẽ phải nịnh bợ cô ta.


Vậy mà thực tế lại mạnh mẽ đánh cho Tô Cẩn Lương một cái tát, ở trên đời này, không phải ai cũng là cha cô ta, không phải ai cũng coi cô ta như tổ tông mà cung phụng.

Như là mấy nghìn người bao vây tấn công khách sạn mới vừa rồi ở bên ngoài kia, ngay cả lãnh đạo lớn Lăng Uyên Đình của thành phố Bình Minh cũng phải bó tay không làm được gì trong tình huống này, cộng thêm cảnh tượng mới vừa nãy hòa thượng bị hành hạ vô cùng đẫm máu kia, để cho Tô Cẩn Lương hiểu được, cái người tên Trần Hùng này không có kém cỏi như cô ta tưởng tượng.

Ngược lại, người này còn khiến cô ta phải thấy có chút sợ hãi ở trong lòng, đó là cảm giác run rẩy đến từ sâu trong linh hồn.

Sự run rẩy này, cho dù Tô Cẩn Lương có cố hết sức muốn phủ nhận sự sợ hãi này, cũng chẳng thấm vào đâu.

"Trần Hùng, anh như này là muốn làm gì hả?"
"Cái gì mà Hà Quách Tùng, cái gì mà Lâm Thanh An chứ, tôi hoàn toàn không biết bọn họ.

"
Trần Hùng hơi nhíu mày lại, lạnh giọng nói: "Cô không thừa nhận?"
"Không phải là không thừa nhận, mà là tôi hoàn toàn không có làm những chuyện đó.

"
Cảm xúc lúc này của Tô Cẩn Lương có chút sụp đổ, có thể là bởi vì cô ta rất ghét bị người khác đổ oan cho mình.


"Trần Hùng, mặc dù Tô Cẩn Lương tôi chỉ là một người phụ nữ, nhưng mà chuyện dám làm dám chịu tôi vẫn có thể làm được, nếu như chuyện này thật sự là do Tô Cẩn Lương tôi làm, vậy thì tôi chắc chắn sẽ thừa nhận.

"
"Nhưng mà chuyện này hoàn toàn không phải là do tôi làm, vậy cho dù anh có đánh chết tôi Tô Cẩn Lương tôi cũng sẽ không thừa nhận đâu.

"
Trần Hùng cẩn thận quan sát Tô Cẩn Lương ở trước mặt, nhìn trạng thái lúc này của cô ta, cũng không giống như là đang nói dối.

Còn đám người Trần Đại Lực đứng bên cạnh căn bản là không tin: "Đồ đê tiện, cô đây là sợ chết có đúng không?"
"Giết Hà Quách Tùng rồi mà cô còn muốn ngụy biện, bây giờ ông đây lập tức giết chết cô, đừng tưởng rằng cái tên hòa thượng này có thay một bộ quần áo màu trắng là có thể trốn thoát được, không có loại khả năng này đâu.

".


Bình luận

Truyện đang đọc