ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Nhắc tới quỹ từ thiện kia, giọng hai người phụ nữ đều tràn ngập sự cảm ơn.

Trần Hùng hỏi thêm một câu: “Mấy bác biết tên người chủ quỹ từ thiện quyên tiền cho các bác sửa đường xây trường học không ạ?”
"Sao Quang." Phụ nhân hồi đáp: "Đây là người có ân với cả thôn chúng tôi, chúng tôi tất nhiên phải nhớ kỹ rồi."
"Ha ha.”
Trần Hùng cười cười, sau đó quay người nói với Phó Văn Lâm đang đứng bên cạnh: “Chúng ta đến trường học xem sao.”
"Ừ."
Ba người đi về phía trường học bên kia.


Nhìn bóng lưng của Phó Văn Lâm, một người phụ nữ trong đó giống như nhận ra điều gì, nói với người phụ nữ còn lại bên cạnh: “Sao tôi lại thấy bóng dáng người đàn ông kia giống một người.”
Người phụ nữ còn lại nghi ngờ hỏi: "Giống ai?"
"Phó Văn lâm!"
"Phó Văn Lâm?" Người phụ nữ còn lại bất ngờ nói: "Có phải bà nhìn nhầm hay không, bà bảo người gầy rộc kia là Phó Văn Lâm, ha ha, bà nói đùa cái gì đấy hả?"
"Thật, tôi thấy giống lắm."
"Chuyện này không có khả năng." Người phụ nữ kia xua tay nói: "Tên đàn ông phụ bạc Phó Văn Lâm kia, tên Trần Thế Mỹ đó...!Dương Phương mãi cho đến lúc chết cũng không chịu tha thứ cho ông ta, bỏ rơi vợ con, ông ta đúng là nỗi nhục của thôn chúng ta mà, sao ông ta còn mặt mũi trở về đây chứ?"
"Bà nói cũng phải, loại người như ông ta sợ sớm đã bị xe cán chết, không thể nào về đây được!”
Hai người phụ nữ vừa nói vừa cười rời đi, lời nói khó tránh có chút độc ác.
Tất cả những lời này Phó văn Lâm đều nghe thấy, lòng ông không khỏi cảm thấy phức tạp.
Đây là ấn tượng của người thôn Thanh Hà đối với ông ta, thậm chí thôn dân còn tổng hợp lại truyện của ông ta rồi truyền bá khắp vùng núi Thanh Hà.
Ông cảm thấy phức tạp cũng là chuyện bình thường.
Bởi một mặt, ông lại là người tốt trong lòng dân thôn Thanh Hà, người nào người nấy đều kính ngưỡng ông ta.
Nhưng một mặt khác, ông lại là người mà dân thôn Thanh Hà coi thường nhất, rác rưởi nhất, tên đàn ông phụ bạc tồi tệ nhất!
Quãng đường tới trường học bên kia, nếu người bình thường chỉ mất mười phút thì Phó Văn Lâm mất tới tận một giờ mới tới nơi.
Từ phía xa đã nghe thấy tiếng trẻ con đọc bài, có thể do vùng núi nơi này không ồn ào như thành phố cho nên tiếng đọc bài của bọn trẻ nơi đây cung vang vọng hơn tiếng đọc bài của bọn trẻ thành phố.

Hoặc có lẽ, cũng không phải do không khí ồn ào hay không, mà là do bọn trẻ trên núi rất cố gắng đọc bài.


Cả trường học chỉ có sáu lớp, mỗi năm học chỉ có một lớp, cả một lớp đại khái cũng chỉ có mười đứa trẻ.

Lúc này trong phòng học lớp 4, có một chàng trai đeo kính trông có vẻ nhã nhặn đang dạy mười đứa trẻ học ngữ văn.
"Ta nhìn thấy bên kia đài ngắm trăng hàng rào ngoài có mấy cái mua đồ chờ lấy khách hàng.

Đi đến bên kia đài ngắm trăng, cần xuyên qua đường sắt, cần nhảy đi xuống lại bò lên, phụ thân là người mập mạp..."
"Tôi thấy một vài người mua hàng đang đợi khách ngoài hàng rào của sân ga đằng kia.

Muốn đến sân ga bên kia, phải băng qua đường sắt, bò xuống dưới rồi lại leo lên thêm một lần nữa.

Cha tôi là một người đàn ông béo...!"

Người thầy giáo đang đọc bài tản văn của Chu Tự Thanh này chính là Phó Gia Tuấn- con trai của Phó Văn Lâm.

Cậu ta có thể đi ra khỏi ngọn núi này, học lên đại học, kỳ thật tất cả đều là nhờ có Phó Văn Lâm giúp đỡ.
Chỉ là chính Phó Gia Tuấn cũng không biết người giúp cậu lại chính là bố ruột của mình, cậu luôn cho rằng người giúp mình là một mạnh thường quân không thích để lộ tên tuổi.
Cho nên, trong mắt của Phó Gia Tuấn, vị mạnh thường quân kia vẫn luôn là thần tượng của cậu.
Do đó sau khi cậu tốt nghiệp muốn noi theo vị mạnh thường quân kia cho nên cậu quyết định rời khỏi thành thị, quay trở về quê hương của mình làm một giáo viên dạy ngữ văn.

Cậu muốn giúp cho càng nhiều trẻ em có thể đi ra khỏi ngọn núi này, trở thành những người có ích cho quốc gia!


Bình luận

Truyện đang đọc