ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Hôm nay, anh quyết định bấm số, không ngờ Trần Tôn Long vẫn giữ số điện thoại này.
Mấy năm gần đây, làm sao Trần Tôn Long không mong chờ cuộc gọi của Trần Hùng cơ chứ.

Gần như mỗi đêm trước khi ngủ ông ta đều nhìn chiếc điện thoại có thẻ sim này, mỗi tối ông ta đều sạc pin vì sợ Trần Hùng gọi mà ông ta không kịp bắt máy.
Trần Tôn Long chưa từng đợi được cuộc gọi này reo lên trong suốt mười mấy năm qua.
Vậy mà hôm nay chiếc di động này lại reo, người gọi đến chỉ có thể là Trần Hùng.
Điện thoại được kết nối, hai cha con lẳng lặng cầm điện thoại, ngập ngừng không biết nên nói gì.
Bầu không khí ngột ngạt kéo dài gần nửa phút, rốt cuộc Trần Hùng lên tiếng trước: “Ông có thời gian thì gặp một lần đi.”
Trần Tôn Long bên kia đầu dây không nghĩ Trần Hùng lại chủ động hẹn, vội vã gật đầu: “Có chứ… được.

Gặp ở đâu? Cha đến tìm con.”
“Chỗ cũ đi.” Trần Hùng đáp: “Quán ăn chúng ta thích nhất khi tôi còn bé ấy!”
“Được, được, được!”

Hẹn xong, hai người càng không có nhiều lời để nói nên Trần Hùng ngắt máy rồi sửa soạn đi ra ngoài.
“Thủ lĩnh đi đâu vậy?” Thấy Trần Hùng muốn ra, mấy người Gora hỏi thăm.
“Đi ra ngoài làm vài chuyện.” Trần Hùng đáp: “Mọi người không cần theo tôi.”
Anh một thân một mình lái xe chạy về phía khu phố cũ của thành phố Cửu Long.
Khu phố cũ thuộc thành phố Cửu Long nằm cạnh con sông Tùng Hà.

Hai mươi năm trước, nơi đây được xem là nơi trung tâm nhất thành phố Cửu Long.

Đồng thời, nơi này còn có một bến tàu vô cùng lớn, các tàu thủy di chuyển trên sông đến khắp cả nước đều thường xuyên neo đậu ở bến tàu này.
Có thể nói nơi này là khu vực phồn hoa nhất thành phố Cửu Long khi ấy.
Cùng với sự phát triển của xã hội, mảnh đất này đã không còn là quy hoạch trọng tâm của thành phố Cửu Long, theo sự phát triển liên tục của khu vực mới về phía bắc, khu đất này cũng từ từ xuống dốc.
Hai mươi năm trôi qua, nơi này vẫn là dáng vẻ ấy, nước sông Tùng Giang chảy cuồn cuộn nhưng tàu thuyền trên sông đã thưa thớt.

Bến tàu năm xưa cũng không còn nhộp nhịp nữa, trung tâm thành phố khi đó đã biến thành khu phố cũ như bây giờ.

Khi còn bé, Trần Hùng rất thích cha mẹ dẫn anh đi đến bến tàu này chơi.
Nơi đây có một bãi cát, trẻ con thích nhất chơi cát.

Sau khi chơi xong, một nhà ba miệng ăn của họ sẽ sang quán cơm nhỏ bên kia bến tàu.
Quán ăn không có tên, trang trí cũng không có gì đặc biệt, lại là quán lâu đời.

Nghe nói quán này đã mở cửa cạnh bến tàu từ trước khi lập nước.
Khi ấy, quán ăn này chính là nơi mà ba người nhà Trần Hùng thích đến nhất.
Tuy đã qua hai mươi năm rồi nhưng quán ăn vẫn mở cửa, chỉ là ông chủ năm đó đã về hưu, đổi thành con cháu của ông ấy.
Trần Hùng đỗ xe ở khu đất trống mọc đầy cỏ dại kế bên bến tàu rồi bước xuống xe.
Cách đó không xa chính là bãi cát mà anh thường xuyên chơi khi tấm bé, lúc này Trần Tôn Long đang đứng ở đó, ông ấy nhìn theo nước sông Tùng Hà chảy cuồn cuộn phía xa.
Trần Tôn Long tới một mình, vốn dĩ Bôn Lôi lo lắng cho an toàn của ông ta nên muốn đi cùng nhưng bị Trần Tôn Long từ chối.

Ông ta đi gặp con trai của mình, mang cấp dưới đi theo có vẻ không được thành ý cho lắm.
Trần Hùng đi về phía Trần Tôn Long, thấy băng vải quấn trên đầu ông ta.
Trần Hùng thấy dáng vẻ hiện tại của Trần Tôn Long thì không hiểu sao bỗng muốn cười, nhưng anh vội kìm lại.
“Ông tới rồi à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc