ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Bịch một tiếng!
Có thể là do dùng sức quá mạnh, cây bút lông trong tay Trần Kỳ Lâm đột nhiên bị gãy.

Anh ta đứng lên, nhìn chằm chằm Trần Hùng đang đi tới từ bên kia mà không chớp mắt một cái, mỗi khi Trần Hùng bước về phía trước một bước, trong lòng Trần Kỳ Lâm đều trở nên hồi hộp một chút, đến cuối cùng, anh ta đột nhiên cảm giác tim mình giống như cũng bắt đầu đập nhanh.

Không chỉ là Trần Kỳ Lâm, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh anh ta và các cao thủ khác, khi nhìn thấy Trần Hùng bước về phía này, bọn họ cũng không tự chủ được cảm giác trong lòng mình bắt đầu có chút căng thẳng.

Đây chính là một luồng khí tức vô hình được tản ra từ trên người Trần Hùng, đó là khí phách chân chính!
Cuối cùng, Trần Hùng đến rồi, anh rõ ràng là một thân một mình, rõ ràng trên người cũng không mang theo bất kỳ vũ khí nguy hiểm nào, nhưng khi anh bước tới, lại có một loại cảm giác giống như một người trấn áp tất cả.


Người đàn ông này, thực sự không tầm thường!
“Bạn của tao đâu?”
Lúc này khoảng cách giữa Trần Hùng và Trần Kỳ Lâm cũng không tới mười mét, ở giữa được ngăn cách bởi hơn hai mươi cao thủ giang hồ vô cùng hung ác.

Bọn họ vốn chia làm hai hàng đứng thành hai bên, trong tay cầm đủ loại vũ khí, nhưng khi Trần Hùng đến gần, bọn họ toàn bộ đều hội tụ lại với nhau, chắn ở giữa Trần Hùng và Trần Kỳ Lâm.

Trần Hùng nhíu mày, rồi tiếp tục nói: "Trần Kỳ Lâm, bây giờ chỉ một mình tao xông vào đầm rồng hang hổ của mày, nhưng ngược lại, sao lại thấy giống như một mình tao bao vây tất cả chúng mày vậy?"
“Sao vậy, bây giờ mày sợ rồi à?”
“Sợ mày sao?”
Trần Kỳ Lâm đột nhiên đứng lên, nhìn Trần Hùng ở cự ly gần như vậy, trong lòng anh ta thật đúng là có chút sợ hãi, nhưng anh ta vẫn không thừa nhận, anh ta chỉ cho rằng chuyện này đều là bởi vì anh ta quá kích động.

Lúc trước đấu nhiều cục diện như vậy, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc rốt cục đến lúc hai người đứng đầu như chúng ta giao tranh chính diện, Trần Kỳ Lâm tự nhiên kích động không ngừng, anh ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Hơn nữa, bây giờ anh ta đã bố trí xong tất cả mọi thứ trong Tử Trúc Lâm này, hôm nay Trần Hùng nhất định sẽ thua rất thảm.

Nhưng mà, Trần Kỳ Lâm rõ ràng nắm chắc chiến thắng trong tay, nhưng tại vì sao, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy có chút gì đó không chắc chắn?
"Trần Hùng, mẹ nó cuối cùng cũng tới rồi, bây giờ cô bạn gái nhỏ kia của mày ở trong tay tao, mày nói xem, hôm nay mày phải cứu cô ta như thế nào?"
Vừa nói, Trần Kỳ Lâm vừa vỗ tay một cái, bốn cao thủ bên phòng trúc nhỏ lập tức đưa Triệu Hiền Quyên ra.


Vừa đi ra, liền nghe thấy Triệu Hiền Quyên sốt ruột kêu lên: "Trần Hùng cậu không nên tới đây, bọn họ mai phục rất nhiều người ở chỗ này, cậu mau đi đi, không cần quan tâm đến tớ đâu.

"
Trần Kỳ Lâm chậc chậc vài tiếng, nói: "Nhìn đi, Trần Hùng, cô bạn gái nhỏ bé của mày quan tâm đến mày cỡ nào, nhưng đây lại là tình tiết ngớ ngẩn cỡ nào.

"
"Mày nói cho tao biết, bây giờ mày đang nghĩ cái gì trong đầu?"
"Mày đang suy nghĩ nên cứu bạn gái nhỏ của mày như thế nào, hay là nghĩ nên quỳ xuống cầu xin tao tha thứ như thế nào, kỳ thật tao cũng không muốn để cho mày quỳ xuống cầu xin tao tha thứ, tao muốn xem mày tự cao tự đại như vậy, rốt cuộc có sức mạnh lớn tới cỡ nào, rốt cuộc là mày mạnh hay là tao mạnh.

"
Nói tiếp, Trần Kỳ Lâm đột nhiên cởi áo của mình ra, lộ ra sức mạnh và mỹ
cảm như nhau cùng tồn tại trên người, sau đó đi về phía Trần Hùng.

"Trần Hùng, hay là chúng ta đánh một trận, thế nào hả?"

"Mày thắng tao thì có thể đưa bạn gái nhỏ của mày rời đi.

"
Trần Hùng ngẩn ra, không ngờ rằng Trần Kỳ Lâm lại đưa ra yêu cầu ấu trĩ như vậy, Trần Kỳ Lâm muốn đánh tay đôi với mình, điều này chẳng khác gì muốn tìm tới cái chết.

Nhưng Trần Hùng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói của Trần Kỳ Lâm như vậy, cái miệng Trần Kỳ Lâm, không đáng tin.

Anh nói: "Đùa giỡn như vậy có thú vị không?"
Trần Hùng híp mắt nhìn Trần Kỳ Lâm, nói: "Nếu mày thật sự có lòng tin, tao nhắm mắt lại cầu nguyện, mong mày sẽ đạt được ước nguyện: ".


Bình luận

Truyện đang đọc