Chương 106: Muốn cưới thì anh đi mà cưới chết tiệt!
Ác như vậy sao?
Cái người kia dù sao cũng là ông già của cậu mà!
Cậu nhóc mặc dù luôn miệng nói phải phế cái tên khốn nạn đấy, nhưng loại chuyện đại nghịch bất đạo này chỉ giới hạn ở trong suy nghĩ mà thôi, cậu nhóc chưa bao giờ có ý định sẽ biến suy nghĩ thành động.
Nhưng nhìn bô dạng mẹ cậu nhóc lúc này như châm ngòi thùng thuốc nổ, e rằng, người bố vô lại kia của cậu nhóc sẽ phải nếm trải đau khổ rồi.
Vào những lúc như này, cậu nhóc vẫn biết tốt nhất không nên mở miệng, càng nói càng hỏng bét.
Dương Tâm thấy cậu nhóc im lặng không nói, hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn xúc động muốn phát ném nó vào tường.
Cô nhanh chân đi đến bàn đọc sách, với chiếc laptop trên mặt bàn, bật lên.
Sau khi đăng nhập vào phần mềm chat, cô tìm thấy ảnh đại diện của Cuồng Thiếu và nhấp vào.
Bên trong có một số bản ghi trò chuyện, còn có một tệp ngoại tuyến.
Đứng trước bàn, do dự vài giây, sau đó cô cắn răng nhấn chuột mở cái tệp kia ra.
Lọt vào trong tầm mắt, là mấy chữ ‘Bản kết quả xét nghiệm DNA’ vô cùng bắt mắt.
Sau khi xem xong nôi dung bên trong, hai chân cô mềm nhũn, cả người ngã ngồi xuống ghế.
Nhìn thấy câu, ‘sau khi giám định, kết luận, về mặt sinh học, hai người có quan hệ bố con’, toàn thân cô khẽ run lên.
Bảy năm.
Cô tìm tên chó má này rõng rã bảy năm trời.
Bảo sao, cô lật tung cả ngân hàng mẫu máu vẫn không thể tìm ra được hắn ta, hóa ra, anh ta là người nhà họ Lục.
Nhà họ Lục có quyền có thế, mẫu máu của con cháu các đời sẽ không được đưa vào cơ sở dữ liệu của ngân hàng mẫu máu của công an, đây chính là lý do anh ta may mắn thoát khỏi kiếp nạn bảy năm.
Bây giờ đã bị cô bắt được, ha!
Dương Tùy Ý bị ánh mắt lạnh lẽo của mẹ dọa sợ, vội vàng tiến đến ôm lấy cô, run giọng nói: “Mẹ, mẹ, đừng xúc động, đừng vì một tên đàn ông chó má mà dính đến pháp luật, khiến bản thân phải ngồi tù cả đời, mẹ bớt giận, bớt giận!”
Dương Tâm cúi đầu nhìn cậu nhóc, dùng ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng nói không nhiệt độ, nói: “Mẹ sẽ không sống chung với thằng bố khốn nạn của con đâu, nếu như con muốn nhận tổ quy tông, thì bây giờ cút!”
Ông nhõi con cũng sắp khóc, gắt gao ôm chặt lấy mẹ, nức nở nói: “Tâm, chị Tâm, đời này em chỉ nhận chị thôi, cũng chỉ cần chị mà thôi. Cái tên khốn nạn kia chẳng liên quan gì đến con hết, mấy năm không có bố, ông đây vẫn sống tốt, nhưng nếu như không có mẹ thì không được, con sẽ chết đói.”
‘Cạch cạch’ Tay nắm cửa chuyển động, cửa phòng sách mở ra, Dương Tùy Tâm từ trong khe cửa chui vào.
Nhìn thấy anh trai đang ôm mẹ khóc nức nở, cô bé cũng vội vàng đi đến, ôm chặt lấy một bên hông của mẹ.
“Mẹ, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, để bố Tuấn tiếp tục làm bố của chúng con, nếu không thì, hai người âm thầm đi đăng kí kết hôn, bọn họ quản trời quản đất còn có thể quản được chuyện hai người đóng cửa phòng sinh Hoạn Hoạn sao?”
Dương Tâm không khỏi giật gật khóe miệng, bị con gái chọc cười, phẫn nộ trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Bây giờ, kết quả giám định DNA đang sôi sục, Trần Tuấn hẳn là cũng đã nhận được tin rồi, có lẽ anh ta bây giờ còn khó chịu hơn cô.
Nhưng, cô cũng chẳng thể làm được gì cả.
Trước hôm nay, có lẽ cô còn có thể ảo tưởng tương lai sẽ có một ngày gả cho anh, nắm tay đồng hành cùng với anh, tiến đến một cuộc hôn nhân viên mãn.
Nhưng hôm nay lại tuồn ra tin con trai của cô là con của em họ anh, dù cô có mặt không biết xấu hổ, không sợ thành kiến của thế gian, thì cũng không có dũng khí chung sống cùng anh trong phần đời còn lại.
Dù cô có bị người đan đàm tiếu bàn tán không sao cả.
Nhưng, cô không thể giữ Trần Tuấn, một người khiêm tốn mẫu mực, thanh cao như ngọc, như thần linh ở cạnh cô để cùng nhận những lời chỉ trích chửi bới được.
Người đàn ông ấy đã cứu cô trong lúc nguy nan, giúp cô thoát khỏi khó khăn, nhưng chỉ cần cô vẫn còn một chút lương tâm, cô không nên quấy rầy anh, làm ô uế thanh danh của anh được.
Thanh danh.
“Tùy Ý, tùy Tâm.”
Cô vừa gọi tên hai đứa nhỏ, vừa đưa tay xoa đầu bọn chúng, chậm rãi nói: “Về sau gặp Trần Tuấn, các con phải đổi cách xưng hô, đừng gọi chú ấy là bố Tuấn nữa, chú ấy là chú họ của các con, gọi chú ấy là bố, sẽ người nhà họ Trần khó xử, cũng khiến người nhà họ Lục lúng túng.”
Dương Tùy Tâm mở miệng, muốn phản bác đôi câu, nhưng lại bị ánh mắt của Dương Tùy Ý ngăn lại.
“Vâng, chúng con nghe lời mẹ.”
Dương Tùy Tâm đưa tay đẩy bọn họ ra, từ trên ghế đứng dậy: “Đừng làm ổ ở trong phòng sách này nữa, đi ra ngoài thôi, cô Trần Uyên với cô Huyền Cẩn vẫn còn đang ở ngoài phòng khách đấy.”
Phòng khách sao?
Cô bé khoác tay mẹ, cười he he nói: “Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn thịt xào xả ớt.”
Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng khách.
Lục Gia Tân quỳ trên thảm, nơm nớp lo sợ nhìn về phía mẹ và anh trai đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Cổ tay bà Lục bó thạch cao, trên cổ còn đeo băng vải, nhấc trọn cánh tay lên, nhìn qua đã biết bị thương rất nghiêm trọng.
Nếu không phải tuồn ra kết quả giám định DNA của Lục Gia Tân và vật nhỏ kia, thì chỉ bằng chuyện Dương Tâm làm bà ta bị thương thành ra như này, bà ta chắc chắn đã đi đến cục cảnh sát báo án Dương Tâm cố ý gây thương tích rồi.
“Nói đi, bảy năm trước, rốt cuộc em có chạm vào cô ấy không?”
Người mở miệng là Lục Gia Bách, ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe không ra đang cảm xúc.
Lục Gia Tân rụt cổ một cái, nhút nhát mở miệng nói: “Đêm hôm đó em bị hạ thuốc không nặng bằng anh, thật sự em không đi tìm phụ nữ, em ở trong phòng ngủ miên man cả đêm, nhưng mà trong đêm hình như có mơ một giấc mộng xuân, mơ thấy bản thân hóa thành dã thú một lần. Nhưng thật sự đấy chỉ một giấc mộng xuân mà thôi, ngày hôm sau tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình em thôi, thật đấy.”
Trán của Lục Gia Bách nổi đầy gân xanh, bảo sao những năm này anh nhắc đến chuyện này, tên khốn kiếp này cứ im lặng không nói.
Trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Hại con gái nhà người ta, còn coi việc mình làm là một giấc mơ.
Thực sự là hoang đường.
“Bây giờ sự thật đã rành rành trước mặt, cô ấy đã sinh đứa con của em ra rồi, không đúng, trước hai đứa nhóc này, còn có một bé gái nữa.”
chết tiệt!
Không đợi anh trai nói xong, Lục Gia Tân bỗng từ dưới đất nhảy dựng lên: “Hai, hai đứa sao? Cô cô cô ấy, cô ấy sao có thể sinh được vậy?”
“Quỳ xuống.” Lục Gia Bách khẽ quát.
Lục nhị thiếu vẫn rất sợ người anh cả này, bị anh quát một tiếng, lại ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Anh, anh à, anh định giải quyết chuyện này như thế nào? Hay là nói thế này, anh muốn em phải làm thế nào?”
Làm như thế nào sao?
Lục Gia Bách hơi cúi đầu, che giấu tình cảm sâu nặng cùng không cam tâm, bàn tay đút trong túi quần chậm rãi siết chặt thành nắm đấm.
Anh biết, hôm nay, chỉ cần anh nói ra câu kia, thì cả đời này sẽ chẳng còn hy vọng nữa.
Nhưng, là chủ một gia đình, anh không thể không nói, không thể không làm được.
“Cô ấy sinh cho em một trai một gái, nếu như cô ấy đồng ý gả vào nhà họ Lục, thì em…”
“Không.” Lục Gia Tân phản ứng rất dữ dội: “Người phụ kia lạnh như băng, còn một bụng suy nghĩ xấu xa, em không cưới cô ta đâu, muốn cưới thì anh đi mà cưới.”
Lục Gia Bách mở miệng, suýt thì bật thốt lên nói ‘được’, nhưng sự kiềm chế mạnh mẽ mới khiến anh không mất đi lý trí.
“Chuyện này không phải do em nói là được, em cũng không có tư cách quyết định, anh sẽ đi tìm Dương Tâm nói chuyện, nếu cô ấy không chịu gả vào nhà họ Lục, vậy thì coi như thôi, nhưng nếu cô ấy đồng ý gả, thì em..”
“Nếu muốn gả thì em cũng không cưới, vẫn câu nói cũ, muốn cưới thì anh đi mà cưới, dù sao anh muốn lấy em gái của cô ta, thì cứ cưới cả hai là được.”
“Không được.” Bà Lục từ trên ghế sô pha đứng phắt dậy: “Hai anh em các con, ai cũng không được cưới nó.”