ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 11: Chính cô ta hạ độc Minh Minh!

Hai đứa bé đều bị ngộ độc thức ăn? Sao có thể như thể được??? “Alo, này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..” “Tút tút tút” Không chờ cô nói hết, đối phương đã thẳng thừng cúp máy.

Dương Tâm bình tĩnh lại, từ ghế đứng vội dậy, cầm túi đeo chéo để trên bàn lên chạy thẳng ra cửa.

“Uyên Uyên, tạo có chút việc gấp phải xử lý, bao giờ về nói tiếp nhé. À này, chuyện bên Lục Thị phiền mày giúp tạo gọi điện nhé, cứ nói ngày mai tạo tới công ty điểm danh là được. Tao đảm bảo có thể hoàn thành bản thiết kế lễ phục trong thời hạn cho phép”

Trần Uyên đứng dậy theo, cau mày hỏi: “Với thế, nhưng xảy ra chuyện gì vậy?” “Chút chuyện nhỏ thôi, tao phải đích thân đi xử lý, mày không cần lo”. Nói đến đây, đột nhiên cô dừng bước, quay đầu lại nhìn Trần Uyên, khuyên: “Uyên Uyên, sau này uống ít rượu thôi, vừa đau lòng vừa hại thân, có người đã định chỉ có thể là khách qua đường trong cuộc đời này. Mày vì anh ta mà thầm đau khổ, nhưng có lẽ anh ta sớm đã ngả vào lòng người khác, ném mày cách xa vạn dặm rồi”.

Thoáng chốc, đáy mắt Trần Uyên ánh lên nỗi đau âm thầm như tàn dư của lửa. Người đàn ông ấy…

Là cô đã phản bội anh ta, bán đứng anh ta, cuối cùng khiến anh ta thân bại danh liệt, thê thảm không thể trở mình được.

Phòng khám tư nhà họ Lục, một đám người đang sốt ruột chờ đợi ngoài cửa.

Hai đứa bé đột nhiên sủi bọt trắng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nếu không kịp thời đưa đi cấp cứu, e là đã phát độc chết rồi.

“Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi mới rời khỏi Hải Thành nửa tháng, sao cháu yêu của tôi lại thành ra như này?” .

Người lên tiếng là Lục phu nhân, trên gương mặt cao quý của bà lấp đầy sự giận dữ, thần thái nghiêm khắc nhìn trừng trừng Dương Nhã đang ở cách đó không xa.

Có thể thấy, bà rất quý Lục Minh. Tuy nhà ngoại của đứa bé rất bình thương, nhưng không hề ảnh hưởng tới chuyện bà quý cháu.

Dương Nhã cứng nhức đứng nguyên tại chỗ, bối rối không biết phải xử trí như nào.

Ai cũng biết thái hậu nhà họ Lục là nhân vật ghê gớm, nổi tiếng là người hà khắc, mắt nhìn cao, nếu không vì cô ta là người “sinh” con trai cho nhà họ Lục, sao cô ta có thể lọt vào mắt bà chứ?

Mấy năm nay, để lấy lòng bà nội nhà chồng, cô ta đã tiêu tốn không ít tâm tư. “Nói mau, câm rồi à? Sợ đến mức không nói chuyện được rồi à?”

Dương Nhà trơ mắt nhìn bà, khóe miệng khẽ động đậy, giả vờ khó xử, nói: “Mẹ… mẹ..”

Cách xưng hô này vừa buột miệng thốt ra, cô ta lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ phía Lục Gia Bách, cô ta sợ hãi, vội vàng sửa lại.

“Phu… phu nhân… là do chị con… chị con hạ độc Minh Minh, vì chị ấy ghen tị với con… vì con đã sinh cháu đích tôn cho nhà họ Lục”

Lục phu nhân xây xẩm mặt mày, giận dữ lườm cô ta, gằn giọng hỏi: “Chị, chị nào? Nói mau, rốt cuộc chuyện là như nào?”

Dương Nhã dè dặt liếc nhìn Lục Gia Bách, thấy sắc mặt anh bình thường, không có ý can ngăn, nên bạo gan hơn hẳn, vội vàng kể lại chuyện mấy ngày trước một lượt.

Lục phu nhân từ ghế dài đứng phắt dậy, lửa giận trên mặt lại bùng lên: “Dương Tâm? Chính là cái đứa Dương Tâm bảy năm trước vì 150 tỷ mà bản thân, sau đó chưa kết hôn đã mang thai, sinh ra một cái thai chết kia ư? Cái đứa con cả bại hoại môn phong nhà họ Dương đấy à?”

Dương Nhã cúi đầu, đáy mắt sượt qua nét mưu mô.

“Vâng ạ, chị ấy ghen tỵ chuyện con sinh được con trai cho nhà họ Lục. Vậy nên nhân lúc không ai để ý, hạ độc Minh Minh, muốn Minh Minh chết.”

“Câm miệng” Lục Gia Bách đánh giọng lên tiếng cảnh cáo: “Chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, không được khẳng định linh tinh”

Dương Nhã im bặt, hoảng hốt lùi về sau mấy bước. Im thì im, dù sao thì những điều nên nói cô ta cũng nói xong cả rồi.

Cô ta không tin loại phụ nữ thanh danh bị vấy bẩn như Dương Tâm vẫn còn có thể trở được mình, thay đổi thế cực.

Lục phu nhân dời tầm mắt đang nhìn Dương Nhã, lạnh lùng lướt qua con trai đứng bên cạnh, lườm nói: “Thường ngày anh thông minh lắm mà, sao cũng bị một ả đàn bà tham vinh hoa phú quý bán thân vì 150 tỷ lừa à, lại còn trơ mắt đưa con trai mình vào hang cọp nữa chứ?”

Lục Gia Bách hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, trầm mặc một lúc, anh mới khẽ nhếch đôi môi mỏng bạc: “Bây giờ chúng ta nên để ý Minh Minh, còn những chuyện khác, đợi Minh Minh qua cơn nguy kịch rồi nói sau ạ”

Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ thấy ả tiện nhân kia đang cố ý thu hút sự chú ý của Minh Minh, sau đó mượn Minh Minh để tiếp cận con, mưu đồ trèo cành cao hóa phượng hoàng. Chắc chắn Minh Minh đã nhìn ra mục đích của cô ta, cô ta sợ bị vạch trần, nên lập tức hạ độc hại chết cháu yêu của mẹ. Ả đàn bà đang chết, dám động vào người thừa kế nhà họ Lục. Đợi vào tù ngồi chắc rồi!”.

Dứt lời, bà quay đầu lại ra lệnh cho quản gia đang đứng bên cạnh: “Gọi điện cho cục trưởng Trình, bảo ông ấy đích thân tới đây một chuyến”

“Vâng, thưa phu nhân”

Lục Gia Bách nheo mắt lại, ánh mắt u tối khó đoán, nhưng anh không ngăn cản quyết định của mẹ mình, mặc cho quản gia nhận lệnh lui xuống.

Dương Nhã đứng bên cạnh đột nhiên cúi đầu, đôi môi đỏ nhướng lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, vừa đơn giản vừa dứt khoát. Vừa giải quyết được hai tên nghiệt chủng, vừa có thể khiến cả tiện nhân Dương Nhã ngồi tù mọt gông.

Thuốc nặng thể kia, cô ta không tin hai tên nghiệt chủng kia vẫn có thể sống được.

Cục vàng cục bạc nhà họ Lục sắp chết rồi, chẳng nhẽ Lục Thị còn để Dương Tâm sống hay sao?

Ha ha, cô ta đang chờ xem đấy, chờ đến ngày Dương Tâm nhếch nhác bị tống vào ngục. “Cạch cạch cạch”. Cuối hành lang vọng lại tiếng giày cao gót, Dương Tâm đeo chiếc túi chéo chạy như bay tới.

Cô vừa bước đến cửa phòng cấp cứu, Lục phu nhân đã bước lên, không nói tiếng nào, vung tay lên giáng cho cô một cái tát vào má trái.

Không kịp đề phòng, Dương Tâm vội vàng lùi về sau, lùi liền một lúc mấy bước mới tránh được cái tát của đối phương.

Nhưng điều bi thảm hơn là cô không đứng vững được, đầu ngửa hẳn về sau…

Cơn đau trong tưởng tượng không hề ập tới, cả người cô và phải bức tường thịt khiên cố.

Mùi bạc hà quen thuộc xộc thẳng vào khoang mũi, thơm nồng như mùi rượu, ấm áp như ngọc nung.

Chẳng trách có người cô gái liều mạng muốn thu hút sự chú ý của Lục Gia Bách như vậy. Người đàn ông này đúng thật là có tư cách khiến phụ nữ cuồng si.

Không bàn tới gia thế xuất sắc của anh và khối tài sản khổng lồ. Chỉ riêng gương mặt khí chất kia cũng đủ mê hoặc trái tim biết bao thiếu nữ và khiến họ cuồng si rồi.

Đáng tiếc, người đàn ông tuyệt vời như vậy lại từng nhúng chàm của trà xanh Dương Nhã.

Đúng là phí phạm của giời!

Dương Nhã thấy Dương Tâm ngã vào lòng Lục Gia Bách, gương mặt bỗng trở nên xấu xí.

Cô ta đã vào nhà họ Lục bảy năm, nhưng chưa từng thân mật với Lục Gia Bách như vậy. Ả tiện nhân Dương Tâm dựa vào đâu mà ngã vào lòng anh như thế?

“Chị, chị à, tại sao chị lại hạ độc Minh Minh, nó là cháu chị mà, chẳng nhẽ chị không định tha cho nó sao?”

Lục phu nhân không tát được cô, lửa giận lại đang bừng bừng, giờ nghe Dương Nhã nhắc đến cháu trai, bà càng thêm giận dữ.

Bình luận

Truyện đang đọc