ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 550

 

Tô Yến cắn chặt môi. Chuyện này, sao có thể chứ? Sao lại có thể như thế vậy được cơ chứ? Ngay cả người hoạt động ở tổng bộ của Ám Long quanh năm như cô ta còn chưa từng gặp mặt thủ lĩnh mới nhậm chức nữa là, cô ta còn chưa từng được đứng cùng một chỗ với anh một lần nào cả. Mà tại sao con khốn Lạc Hà lại được anh ta bảo vệ như kia cơ chứ, còn để anh phải tự mình ra mặt tạo áp lực để miễn trừ mọi tội lỗi của cô ta nữa? “Tôi muốn gặp thủ lĩnh, đường chủ Dư, anh giúp tôi liên lạc với thủ lĩnh đi, tôi phải nói chuyện với anh ấy.”

 

“Việc này…”

 

Đường chủ Dư ngần ngừ do dự. Thủ lĩnh chưa xuất hiện bao giờ, bọn họ chỉ biết là Ám Long có một người đứng đầu cực kỳ bí ẩn tồn tại nhưng chưa ai từng thấy mặt người đấy trông như thế nào. Suốt mấy năm qua, thủ lĩnh cũng chưa từng lộ mặt ở tổng bộ, toàn bộ công việc của Ám Long đều được giao cho Lạc Hồ và Nam Kiên cùng nhau giải quyết. Thú thật thì anh ta có hơi sợ người đứng đầu như thần long thấy đầu không thấy đuôi ấy.

 

“Cô Tô, cô bảo vậy chẳng phải đang làm khó tôi hay sao, ngay cả Nam Kiên với Lạc Hồ còn không có cách để mời thủ lĩnh ra mặt thì tôi nào có cái năng lực ấy cơ chứ, có phải không?”

 

Tô Yến nghiến răng kèn kẹt, tức tối nói: “Dù sao thì trong vụ ám sát vừa rồi thì tôi cũng là người bị hại, cho dù anh có muốn bảo vệ Lạc Hà đi chăng nữa thì cũng nên hỏi ý kiến xin sự đồng ý của tôi trước đã chứ, có đúng không? Tôi không quan tâm, chuyện này xảy ra trên địa bàn của anh nên anh phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, còn nếu như anh không có cách khiến tôi hài lòng thì cái vị trí đường chủ phân bộ này anh không cần phải làm nữa đâu, tuy là tôi không làm gì thủ lĩnh được nhưng muốn kéo anh xuống thì lại là một việc cực kỳ dễ với tôi đấy.”

 

Mặt đường chủ Dư thay đổi. Anh ta không hề nghi ngờ liệu những lời cô ta nói có thật hay không.

 

Tô Yến cũng có thể coi là một người phụ nữ có quyền lực, từng là cô công chúa cao quý nhất trong Ám Long, tuy là bố cô ta qua đời rồi nhưng thế lực của cô ta ở tổng bộ thì vẫn không thể coi thường được. Đây cũng chính là lý do mà Nam Kiên với Lạc Hồ không dám động đến cô ta.

 

“Cô Tô, cô đừng tức giận mà, được rồi, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ giúp cô liên lạc với thủ lĩnh, hẹn anh ấy ra mặt gặp cô một lần hoặc là gọi điện thoại với cô.”

 

Mặt của Tô Yến khẽ giãn ra. Chỉ cần cô ta có thể nói chuyện cùng với thủ lĩnh thì cô ta tin là mình có thể thuyết phục được anh, khiến anh nhanh chóng xử lý Lạc Hà. … Đảo Bali. Bên trong làng du lịch nội địa. Lâm Thanh đeo kính râm, cầm kính viễn vọng trên tay, chăm chú quan sát một cây cầu treo ở đằng xa.

 

“Gần đây cô ấy có hành động khác thường nào không?”

 

Một người áo đen nghe thấy câu hỏi thì vuốt cằm, nói nhanh: “Cuộc sống hàng ngày của cô Trần rất đơn giản, không chủ động bắt chuyện với người khác, mấy hôm ở đảo Bali, cô ấy dành phần lớn thời gian để ngồi một mình ở đầu cầu ngắm cảnh biển ở đằng xa.”

 

Lâm Thanh hơi cau mày lại. Anh nhìn thấy một cậu thiếu niên đạp xe qua trước mặt cô ấy, xong thiếu niên đó dừng xe lại, hình như đang chào hỏi cô. Không biết hai người nói chuyện gì, thiếu niên bước xuống xe, rồi giao xe đạp cho cô. Cô đang cười, gương mặt tươi sáng với nụ cười rạng ngời, tươi tắn, xinh đẹp.

 

Ngay sau đó, cô bước lên chiếc xe đạp, rồi phóng xe chạy qua chiếc cầu treo. Có thể nhận ra là cô không quen đạp xe, hoặc phải nói là cô không biết mới đúng, cô vừa mới co chân lên không chạm đất nữa thì cả xe cả người lắc qua lắc lại liên tục. Con ngươi trong mắt Lâm Thanh thu nhỏ lại. Đúng là cô nàng chết tiệt mà. Cô không biết là mình đang mang thai hay sao hả?

 

Một người chưa từng đạp xe lại dám đạp xe qua cầu treo, cô đúng là biết chơi đấy, à không, phải nói là cô đúng là giỏi tìm kiếm cảm giác mạnh mới phải. Ném kính viễn vọng trong tay vào trong lòng người áo đen, anh nhanh chóng chạy về phía cầu treo. Trên cầu. Thiếu niên nhìn dáng vẻ Trần Uyên đạp xe nghiêng nghiêng ngả ngả thì không khỏi bật cười: “Cô không biết đạp xe à? Không biết đạp xe thế mà cô còn to gan dám đạp xe trên cầu treo nữa, bội phục.”

 

Trần Uyên cười khẽ, cô thử co chân lên thêm lần nữa, kết quả có thể dễ dàng tưởng tượng được, cả người cả xe tiếp tục nghiêng về một bên, đổi tư thế mấy lần mới miễn cưỡng giữ thăng bằng được. Cô cau mày lại theo phản xạ. Cô lái được xe bốn bánh, lúc đua thì khỏi phải nói, cool ngầu miễn bàn luôn, cô không tin là mình không xử lý được loại đồ chơi chỉ có hai bánh xe này.

 

Lúc bánh xe chạm đến đỉnh sườn núi, cô buông lỏng phanh xe luôn mà không nghĩ ngợi gì. Ngay sau đó, xe lao thẳng xuống dưới. Gió biển rít gào bên tai cô, cô có cảm giác mình không hãm lại được thế xe đang lao xuống. Nhưng mà chiếc xe đạp cô đang đi không cao, cho dù có bị đổ đi chăng nữa thì cô cũng có thể chạy thoát được.

 

Sự thật chứng minh, xe cô không đổ được, nhưng nguyên nhân không phải do cô tự dưng học được cách điều khiển xe mà là có một bóng người cao ráo lao tới, một tay đỡ xe, một tay giữ xe lại. Hơi thở quen thuộc bao trùm khiến cô cảm thấy sửng sốt.

 

Đến lúc cô phản ứng lại được thì cố thoát khỏi phạm vi khống chế của đối phương, cúi người bước xuống khỏi xe đạp, xoay người đi lên bậc thang. Lâm Thanh nhíu mày lại, anh vứt chiếc xe đạp trong tay mình xuống đất, bước mấy bước là đuổi kịp cô, ôm lấy cô từ sau lưng.

 

“Trần Uyên, chúng ta nói chuyện đi.”

 

Người Trần Uyên căng cứng, dây thần kinh cũng bị kéo dãn hết cỡ, cảm giác muốn kháng cự lan ra khắp toàn thân, hai tay cố dùng sức đẩy anh ra, mong thoát khỏi vòng ôm của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc