Chương 852
“Bộp”.
Điện thoại tuột xuống khỏi tay, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nghĩa là giấc mơ phát tài của anh ta thực sự đã vỡ tan rồi sao?
Anh ta nhấc chân đạp Sinh Từ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn ngây ra làm gì nữa? Nhanh tới nhà họ Lâm cho tôi, nghĩ cách thăm dò tình hình bên trong. Nếu tôi tuột mất số cổ phần kia, tôi sẽ bán cậu vào quán bar làm trai bao.”
“…”
Bên ngoài nhà cũ nhà họ Lâm.
Dương Tâm đang tự mình kiểm tra mấy cổ thi thể bị ném trên đất.
Nhìn một lát, chân mày cô nhíu chặt lại.
Thẩm Thành ở bên cạnh hỏi: “Sao vậy, có nhìn ra đầu mối gì không?”
Dương Tâm lắc đầu, thở dài: “Đúng là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa còn được huấn luyện từ một trại huấn luyện, em đoán là Ám Long, nhưng từ trên xuống dưới Ám Long, có lẽ chỉ có ở trụ sở chính mới có tử sĩ có quy mô như vậy.”
Thẩm Thành im lặng chốc lát, hỏi thử: “Tử sĩ giống như vậy đều sẽ phân công rõ ràng cho từng người phụ trách, có thể điều tra được những người này cụ thể được phân công cho ai không?”
Dương Tâm suy nghĩ rồi nói: “Vậy cứ hỏi người phụ trách trại huấn luyện thì biết, người đó biết rõ cuối cùng đặc công huấn luyện ra sẽ thuộc về nơi nào. Nhưng anh biết rồi đấy, danh sách điều động nhân viên nội bộ của trại huấn luyện là tuyệt mật của những tổ chức này của chúng ta, chỉ có thủ lĩnh mới có thể xem. Bây giờ chúng ta hoàn toàn không biết tình hình của Lục Gia Bách, vậy nên…”
Thẩm Thành gật đầu, tỏ ý đã biết: “Một lần nữa thiệt hại nặng, có lẽ tạm thời đối phương sẽ không ra tay, có bộ đội của Phó Đức Chính đi theo bảo vệ em, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Dương Tâm vừa mới chuẩn bị mở miệng, đúng lúc này, điện thoại trong núi đột nhiên đổ chuông.
Lấy điện thoại ra xem, là người phụ trách tình báo của Ám Môn gọi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Môn chủ, trụ sở chính của Ám Long truyền tin tức ra, nói thủ lĩnh Ám Long đã rời khỏi trụ sở chính, dùng máy bay đặc biệt bay thẳng tới Hải Thành, chúng tôi lo lắng cô gặp nguy hiểm, có cần phái một nhóm đặc công đứng đầu tới bảo vệ cô không?”
Dương Tâm nhíu mày lại.
Lục Gia Bách vòng trở về Hải Thành rồi sao?
Anh ấy muốn làm gì?
Là sợ cô hành động quá chậm, mãi không bắt được người đứng sau, nên định tự mình ra tay sao?
Ha ha, như vậy tốt lắm, cô không muốn đối phó, để người đàn ông của mình tới xử lý là chuyện vô cùng tốt.
Dù sao cô cũng không tin Lục Gia Bách sẽ quên cô.
Mấy thứ thuốc mất trí nhớ, cô hiểu rất rõ.
Nếu như một người thật sự khắc sâu một người vào linh hồn máu thịt của mình, thì dù có uống thuốc mất trí nhớ, cũng không có tác dụng.
“Không cần, tôi có người bảo vệ rồi, các người trông coi địa bàn cẩn thận, đừng để người ngoài thừa cơ chui vào, giờ tôi không chạy qua chạy lại được, tôi lo những kẻ luôn muốn có địa bàn của Ám Môn sẽ nhân cơ hội ra tay.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tâm cười với Thẩm Thành, vui vẻ nói: “Có lẽ em không cần mệt mỏi vậy nữa, chồng em sắp về rồi, ha ha.”
Thẩm Thành có chút cạn lời.
Phó Đức Chính ở bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Người phụ nữ không có lương tâm, tôi bận từ sáng đến giờ, cũng không nghe cô nói một tiếng…”