Chương 98 Cô dám tự nói rằng bản thân là Huyền Sương ư?
Cái gì cơ?
Trong hội trường tất cả mku5ọi người đều hoang mang đến mức im lặng hết.
Người phụ nữ này có ý gì cơ chứ?
Sao lại bảo rằng “Tất cả các tác phẩm đó đều được sáng tạo từ cùng một người thế” ?
Sao lại bảo rằng “Bốn năm trước đã sáng tạo ra tác phẩm đó, nhưng bốn năm sau lại có thể nói rằng không thể tạo ra những tác phẩm khác theo cùng một hướng?”.
Cô ta rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì vậy???
“Cô Dương, cô có thể nói rõ ràng được không?” Thẩm phán lúc này vẫn chưa nhận ra vấn đề gì đang xảy ra, cố gắng hỏi lại.
Dương Tâm lấy tay ấn đôi lông mày của mình, thở dài nói: “nếu tôi tiếp tục nói nữa, tôi không thể nói sao để rõ ràng nữa, dù sao thì, tôi đã không sao chép tác phẩm của người khác, cho dù là tất cả mọi người đồng ý rằng các tác phẩm hiện tại này rất giống với tác phẩm bốn năm trước, thì cũng không thể phán xét tôi đã sao chép ý tưởng đó, không thể kết án tôi vì bản quyền chính đều nằm trong tay tôi”.
Để không gây ra sự phẫn nộ của công chúng, cô ấy không nên công bố mình chính là Huyền Sương và nó như vạch trần tấm giấy mỏng qua cửa sổ, nếu không … Có lẽ tất cả mọi người sẽ cảm thấy choáng ngợp và bất ngờ.
Nhưng ngay cả khi cô ấy không công bố điều đó, người nào nghe cô ấy nói xong đều sẽ nhận ra ý nghĩa trong lời nói của cô ấy.
Như là …luật sư Viên!!
Mắt anh ta mở to ra, anh ta nhìn không thể tin được nhìn vào Dương Tâm, không thể tin được, và toàn bộ người anh ta đang run rẩy.
“Vì chính tôi là người nắm giữ quyền sở hữu bản quyền.”
Thân là một luật sư đã thụ lý hơn hàng chục vụ án, làm thế nào anh ta có thể không hiểu ý cô ấy cơ chứ?
Ý cô ấy chính là … Cô ấy chính là tác giả của bản gốc đó, không có sự sao chép ý tưởng gì ở đây cả.
Nói một cách ngắn gọn hơn, cô ấy đã thiết kế tác phẩm này 4 năm trước, và cô ấy đã thiết kế lại vào 4 năm sau, và cô ấy chỉ là đổi mới tác phẩm của mình mà thôi.
Nếu họ vẫn nghe không hiểu, anh ta có thể nói rõ hơn rằng, Huyền Sương là Dương Tâm, Dương Tâm là Huyền Sương, họ nói ả tiện nhân đã ăn cắp ý tưởng này, thực sự là …… nguyên tác gốc.
Và trong vụ kiện này, vốn dĩ không có bị cáo nào.
Ha!
Ha ha!
Ha ha ha!
Lố bịch, vô cùng lố bịch!
Anh ta đã thông thạo trong nghề mười ấy năm, và không nghĩ rằng bây giờ anh ta đã làm những điều ngu ngốc như thế này.
Danh tiếng và uy tín của một nửa cuộc đời của anh ta sẽ bị hủy hoại.
Quan tòa ở tại hiện trường cũng bị choáng váng.
“Tôi có quyền sở hữu” của cô ấy đã khiến ông ấy bị sốc.
Chả trách cô gái này không hề tỏ ra sợ hãi và giữ được sự tự tin ngay cả khi ở trong tòa án này. Bởi vì chính cô là Huyền Sương.
Tuy nhiên, cô ấy không thừa nhận thân phận, nên vụ này phải được xét xử. Cái gì ra cái đấy.
Còn về việc cô ta có muốn kháng án với tư cách là Huyền Sương sau khi kết thúc vụ án hay không, thì đó là việc của cô ta.
Dưới sự quan sát đầy ngạc nhiên và bối rối của tất cả mọi người, quan tòa đập búa xuống, chính thức tuyên bố rằng sau khi các tác phẩm tương tự như tác phẩm bị tố cáo là sao chép, trong pháp luật chính là sự sao chép .
Dĩ nhiên, ông ta không quá ngu ngốc khi nói rằng tác giả đã sao chép tác phẩm chính mình, chỉ đơn giản là bảo rằng cô ta đã thay đổi tác phẩm cũ mà thôi, coi như là một lối thoát cho mình.
Sau khi nghe lời phán quyết của thẩm phán, đám đông đứng dậy và hét lên “Hay lắm, tuyệt vời”.
Đỗ Như Linh với một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự vui mừng, cô suýt nữa không kìm được đã nhảy lên.
Đã phán rồi!
Tòa án đã kết án Dương Tâm tội sao chép tác phẩm!
Ha ha….
Cô ấy nắm chặt lấy tay luật sư Viên, giọng khoái chí nói, “cảm ơn, cảm ơn, thực sự cảm ơn anh, nếu không có anh, làm thế nào mà ả tiện nhân này đã bị phán và bị tống vào tù?”
Khuôn mặt của luật sư Viên đột nhiên trắng bệch ra, cắn chặt đôi môi mỏng, như muốn nói một cái gì đó, nhưng cổ họng và mắt giống như một khối bông cản lại, không thể nói ra dù là một từ.
Ngu ngốc!
Thật ngu ngốc!
Dương Tâm đã nói rõ ràng đến như vậy rồi, cô ta còn không nhận ra ý nghĩa của câu nói đó nữa, cô ta thật xứng đáng bị mất mặt trước mặt rất nhiều người.
Sau khi nghe phán xét xong, Tôn Bích Như, Dương Nhã, bà Lục trên mặt họ đều hiện ra vẻ hạnh phúc.
Cuối cùng thì cô ta không thể lật mình được nữa rồi, và sau đó, … cô ta sẽ phải vào tù, họ muốn cô ta có thể ở trong đó vài năm.
Bọn họ sốt ruột, Đỗ Như Linh còn sốt ruột hơn họ.
“Thưa quý tòa, có nên kết án cô ấy vì đã phán quyết rằng Dương Tâm đã sao chép tác phẩm của chính mình hay không?”
Thẩm phán nhẹ nhàng nhẹ nhàng gật đầu, không quan tâm lời cô ta nói, giọng lạnh nhạt nói: “bởi vì cô Dương Tâm đã đề cập đến các bản quyền thuộc về cô ấy, do đó, chúng tôi chỉ kết án việc cô sử dụng bản vẽ của chính mình, chứ không kết án cô Dương Tâm hoàn toàn đi sao chép tác phẩm của người khác.”
Dương Tâm cười nhạt, không nói năng gì.
Cô ấy đang chờ đợi phản ứng của Đỗ Như Linh, và cũng như phản ứng của tất cả mọi người trong hiện trường, dù gì phần cao trào cũng chưa tới cơ mà.
Đỗ Như Linh bị bối rối bởi những lời nói của thẩm phán, hỏi: “cô ấy đã sao chép các tác phẩm của mình ư? Tôi không hiểu ông nói gì, ông có thể nói rõ hơn không? Cô ta nói chính bản thân là Huyền Sương kìa.”
“Cô ta tạo ra cả hai tác phẩm?” Đỗ Như Linh dần dần phản ứng lại, sau khi nhìn chằm chằm vào Dương Tâm một thời gian dài và nở một nụ cười điên cuồng, “ha ha, cô ta đến cấp 3 còn chưa tốt nghiệp nữa, chính mình như là một kẻ vô danh, vậy mà còn tự cao tự đại nói rằng bản thân mình là Huyền Sương ư?Thật là nực cười, lão Cố đường đường là một sư phụ giỏi giang, vậy mà nhận cô làm đồ đệ ư? Đúng là không hề có tư cách, không hề có tư cách mà. Danh tiếng cả đời mà lại đi dạy Những đồ đệ có danh tiếng xấu như cô hay sao? Đừng nói nữa, kẻo bị mất mặt khiến mọi người cười chê bây giờ.”
Lời của cô ta vừa dứt, Cả mọi người trong hội trường đều cười lớn tiếng.
Tất cả ánh mắt khinh thường, chế giễu, chế nhạo, ghê tởm, khinh thường, buồn nôn đều hướng về Dương Tâm.
Tất cả mọi người đều thấy rằng cô ta đã thua cuộc trước lời phán xét của quan tòa.
Và Lục Thị hứa sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng cuối cùng đã không xuất hiện, để cô ấy một mình đối mặt với mọi sóng gió đang diễn ra.
“Người phụ nữ này đã bị điên rồi, tôi không nghĩ là nên để cô ta bị tống vào tù, bây giờ chỉ cần đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần để điều trị cho cô ấy.”
“Đúng vậy, chúng ta có thể phat chút lòng từ bi và cùng nhau đưa cô ấy đến nhà thương điên.”
Vừa mới đứng dậy, giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ cửa.
“Xin lỗi, hôm qua đi dự tiệc ngoài trời, và trời đổ mưa lớn, thế nên bị tắc đường, tôi sẽ trễ một tiếng rưỡi, vẫn chưa diễn ra xét xử, phải không?”
“…”
Tại sao lại nói đến muộn một tiếng rưỡi cơ chứ???
Một tiếng rưỡi đối với cô ấy và rất ngắn hay sao?
Mẹ kiếp, họ chưa bao giờ thấy một nguyên đơn nào như vậy.
Khi kết quả xét xử đều được đưa ra rồi, thì cô ta đã đến trễ với tư cách là nguyên đơn.
Đỗ Như Linh thấy Huyền Cẩn xuất hiện, vội vàng đến ứng phó với cô áy, cắn răng và nói: “sư muội, tòa đã tuyên án rồi, nói là ả tiện nhân này đã cấu thành tội sao chép tác phẩm một bản, đúng là không biết xấu hổ là gì, giả vờ là thầy của cô, cô đến vừa đúng lúc đó, mau chóng lật tẩy bộ mặt giả tạo của cô ta đi, rồi ném cô ta vào tù.”
“Sư muội …”
Huyền Cẩn cảm thấy ớn lạnh và nổi da gà ngay sau khi lời cô ta nói.