Chương 420
“Khốn nạn.”
Khách sạn 5 sao.
Trong phòng khách của căn hộ.
Bà Phó và Phó Linh Ngọc đang lườm Phó Đức Chính, hai người trên mặt đầy tức giận.
“Anh cả, anh có ý gì vậy, em dựa vào cái gì mà phải quyên tặng tủy sống của mình cho người con riêng kia? Trước đây rõ ràng anh không đồng ý em lấy tủy sống rồi mà, làm lại trong chớp mắt liền thay đổi ý rồi?”
Nói đến đây, cô ta dương như nghĩ ra được điều gì, chợt nói: “Là Dương Tâm đúng không, là cô ta xui khiến anh lấy tủy sống trên người em, anh, vì một con đàn bà nổi tiếng xấu xa, anh thật sự muốn hy sinh em gái ruột của mình sao?”
“Mẹ cũng không đồng ý để Linh Ngọc tặng tủy sống, con bỏ ý nghĩ này đi, còn người phụ nữ Dương Tâm kia, con nhất định phải cách xa nó một chút.
Cô ta còn có Lục Gia Bách che chở không cần con phải bận tâm, mắt cứ dán vào là muốn nói cho cả thế giới con trai trưởng nhà họ Phó không có người phụ nữ nào để ý sao?”
Phó Đức Chính nhíu mày.
Kết quả này nằm trong dự tính của anh ta, nhưng anh ta vẫn muốn thử một chút.
Mà kết quả sau khi thử anh cũng không hài lòng, vậy thì chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn giải quyết thôi.
“Được rồi, nếu mọi người đều không đồng ý, con cũng không miễn cưỡng, coi như là con chưa từng nói những lời này.”
Nói xong anh đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, Phó Linh Ngọc mở miệng nói: “Mẹ, chúng ta tiếp sau đây phải làm sao giờ?”
Bà Phó im lặng một chốc lát, động viên nói: “Đợi tin tức của mẹ Triệu, bà ta sẽ cho chúng ta một câu trả lời hài lòng.”
Phó Linh Ngọc suy nghĩ một chút, thử nói: “Mẹ, tư tưởng của anh trai đã bị Dương Tâm cho ra rìa rồi, đây cũng không phải là hiện tượng gì tốt, con lo lắng anh ấy cứ muốn Dương Tâm mà thôi, cuối cùng lại bị thương tích khắp người, mẹ chỉ có một đứa con trai, cũng không muốn nhìn anh ấy bị hủy hoại trong tay người đàn bà kia chứ.”
Phó phu nhân cắn răng nói: “Mẹ sẽ nghĩ cách cắt đứt ý nghĩ của anh con đi.”
Cơ sở chữa bệnh.
Dương Tâm đang kiểm tra sức khỏe cho Lê Vãn Trinh.
“Dương Tâm.” Lê Vãn Trinh đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay cô, nói: “Cậu có cách gì có thể khôi phục nhanh nhất tử cung của tớ không? Tiểu Tân không thể đợi được nữa rồi, tớ nhất định nhanh chóng tiếp tục làm thụ tinh trong ống nghiệm.”
Dương Tâm trừng mắt nhìn cô ấy một chút, tức giận nói: “Bình thường sảy thai còn phải nghỉ ngơi một tháng, huống hồ gì cậu làm thụ tinh ống nghiệm, ba tháng, trong vòng ba tháng tử cung của cậu không thể chịu được bắt kỳ loại kích thích nào, nếu thế nào tớ thực sự sẽ ra tay bỏ đi.”
“Ba tháng…” Lê Vãn Trinh giọng nỉ non, nghĩ đến tình trạng của tiểu Tân, không khỏi khóc ròng nói: “Ba tháng quá dài, Tiểu Tân đợi không được. Dương Tâm, tớ biết cậu có cách, xin cậu đấy giúp tớ được không?”
Dương Tâm ngồi ở bên giường, đưa tay ra nắm chặt cổ tay của cô ấy, gằn từng chữ: “Cậu nghe rõ đây, tớ đã tìm được cách cứu Tiểu Tân rồi, cậu đừng cứ nghĩ muốn làm thụ tinh ống nghiệm nữa.”
Lê Vãn Trinh không tin: “Cậu là đang trấn an tớ.”
“Không có.” Dương Tâm nhìn cô, rất nghiêm túc nói: “Tớ sẽ không để cho Tiểu Tân xảy ra chuyện, thực sự không được, tớ đi bắt cóc Phó Linh Ngọc, một ống thuốc mê làm cô ta ngã ra sau đó từ từ trong cơ thể cô ta lấy ra tủy sống.”
Dương Tâm đưa tay ra vỗ vỗ vào trán của cô, động viên nói: “Vãn Trinh, tớ có chừng mực mà, lẽ nào tớ làm việc cậu còn không yên tâm sao? Cậu cẩn thận dưỡng bệnh, đợi sau khi giải quyết được ván đề tủy sống sẽ làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung cho cậu.”
Lê Vãn Trinh còn muốn nói những gì, lúc này Lục Gia Bách với Triệu An từ bên ngoài đi vào.
Dương Tâm vừa nhìn đã thấy sắc mặt của Lục Gia Bách không đúng, liền vội vã đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Gia Bách không lên tiếng, kéo cô đi ra khỏi phòng bệnh.
“Anh làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ôi.” Lục Gia Bách than thở nhẹ lên một tiếng, chầm chậm nói: “Nam Kiên tối qua đứng cả một đêm trong mưa, rạng sáng ngắt đi rồi, sau khi hạ sốt gọi điện thoại cho anh, nói anh ta nhất định phải nhìn em một lần, nếu như em không đến chỗ hẹn thì anh ta sẽ trực tiếp đi tìm Lạc Hà.”
Dứt lời, anh lặng yên vài giây sau đó tiếp tục nói: “Lạc Hà có thể nói với anh ta cái gì rồi, anh ta rất không bình thường, anh lo anh ta mạo muội như vậy đi tìm Lạc Hà sẽ làm tổn thương bạn của em.”
Dương Tâm giận dữ, hàm răng nghiến ken két vang vọng, nói một câu “Anh ta bây giờ đang ở đâu vậy?”