Chương 415
Người đàn ông não có vẻ không tốt cho lắm này vẫn mơ hồ nghĩ rằng hồi đó vợ mình đã phản bội mình và đang mang mầm mống của người khác rồi để ông ta nuôi.
Dương Tâm dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của ông ta, nhưng cô không giải thích, cũng không định nói cho ông ta biết thân thế thật sự của Thẩm Thanh Vi.
“Nếu ông Dương rủ tôi ra ngoài chỉ để uống cà phê, vậy cà phê thì hôm nay tôi cũng uống rồi, tôi xin phép rời đi trước.”
Cô nói xong thì định đứng lên.
“Chờ đã.” Ông Dương vội vàng gọi cô một tiếng, nghiền răng nghiền lợi hỏi: “Có phải con sớm đã biết thân phận thật của mình rồi phải không?
Dương Tâm nhướng mày: “Nếu phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Chúng ta còn có thể thay đổi kết cục được sao?”
Ông Dương hơi nghẹn lại.
Im lặng một lúc, thử nói: “Dù mấy năm nay nhà họ Dương đối xử với con hơi quá đáng một chút, nhưng dù sao con cũng lớn lên trong nhà họ Dương. Bố không cầu con sẽ báo đáp công ơn dưỡng dục, chỉ hi vọng con có thể đồng ý với bố một điều thôi.”
Dương Tâm trầm thấp cười một tiếng.
Cũng được, đồng ý với ông ta một chuyện, chắm dứt hoàn toàn ân tình này, sau này không ai nợ ai nữa, nước sông không phạm nước giếng.
“Nếu tôi đoán không lầm, ông Dương có lẽ đang cầu xin tôi bỏ qua cho Dương Nhã nhỉ.”
Ông Dương choáng váng, sau khi phản ứng xong, ông ta lo lắng nói: “Bố chỉ có một đứa con gái là nó, sau này già rồi còn phải dựa vào nó dưỡng lão, chăm sóc mình, bố xin con tha cho nó một mạng. .”
“Được thôi.” Dương Tâm trả lời rất dứt khoát.
Điều này khiến Dương Thành có phần không ngờ được.
“Con, con đồng ý luôn sao?”
“Bằng không thì sao? Ông Dương đều đã lấy công nuôi dưỡng đến đề cầu xin tôi rồi, tôi có thể không đồng ý được sao?”
Dương Tâm lại đứng dậy, cầm lấy cái túi bên hông, nhìn ông Dương từ trên cao xuống, nói từng từ từng chữ: “Tôi đồng ý với ông sẽ thả cho Dương Nhã một con đường sống, nề mặt ân tình những năm nay nhà họ Dương đối với tôi, cũng hy vọng ông Dương có thể dạy dỗ con gái mình thật tốt, đừng để cô ta lại chạy loạn ra ngoài đi cắn người.”
Nói xong, cô cất bước và rời khỏi quán cà phê.
Cô chỉ hứa sẽ thả Dương Nhã ra một lần này, nếu người phụ nữ kia còn gây chuyện phiền phức thì đừng trách cô không có nể tình nghĩa.
Ra khỏi quán cà phê, Dương Tâm lại đi tới quán trà.
Cô đến gặp Phó Đức Chính.
Nội dung của cuộc trò chuyện rất đơn giản, đó là về chuyện tủy xương.
Phó Đức Chính có lẽ đã đoán được mục đích cuộc hẹn của cô với anh ta, cô chưa kịp nói xong thì anh ta đã đồng ý tìm cách để Phó Linh Ngọc hiền tủy.
Nhìn thấy anh ta dễ dàng nhận lời như vậy, Dương Tâm chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng lại càng nặng thêm.
Cô nhớ rằng một thời gian trước, người đàn ông này vẫn không đồng ý với việc Phó Linh Ngọc hiến tặng tủy xương.
Nhưng chỉ vài ngày sau, anh ta đã thực sự buông tay. Đây nhất định không phải là do anh ta thương cảm, người như anh ta vốn tàn nhẫn hơn ai hết, sao có thể quan tâm đến chuyện sống chết của một đứa trẻ?
Sở dĩ anh ta có sự thay đổi như vậy, tất cả đều là do cô.
Nói cách khác, cô đã có khả năng thay đổi suy nghĩ của anh ta.
Điều này…
Có thể là một điều tốt không?
“Phó Đức Chính, tôi…”
Cô chưa kịp nói xong, Phó Đức Chính đột nhiên giơ tay ngắt lời cô: “Tôi biết cô muốn nói gì, mọi người cũng đều biết rõ trong lòng rồi, cho nên cô không cần phải nói ra, để khỏi xấu hổ.”
Dương Tâm không khỏi cười khổ.
Người đàn ông này thật sắc sảo và khôn ngoan.
Cô dường như đã tìm cho Lục Gia Bách một tình địch không dễ chọc và không dễ đối phó mắt rồi.
Nhưng không có cách nào, cô không thể cứ nhìn Tiểu Tân đi vào chỗ chết.
Sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm, cô cảm thầy chỉ có Phó Đức Chính là lựa chọn chính xác nhất.
Lâm Thanh đã hẹn với Nam Kiên.