Chương 134: Anh đoán được đó là con của Triệu An!
Một tiếng trước anh nhận được tin tức, nói Dương Tâm vội vội vàng vàng rời khỏi nhà họ Trần, hình như đi xử lý chuyện gấp gì đó.
Sau đó anh lại điều tra hành tung của Lê Văn, biết được cô đã đi vào phòng thí nghiệm của mình.
Ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, trong đầu anh lại xuất hiện một suy nghĩ: “Dương Nhu vội vàng rời khỏi nhà họ Trần, chắc chắn là đi tìm Lê Vãn.
Vì thế anh đã ra lệnh cho người điều tra địa chỉ phòng thí nghiệm của Lê Vãn, lập tức dừng mọi thứ chạy qua đó.
Thông qua các video giám sát xung quanh đã chứng thực Dương Tâm quả thật đã đến đó.
“Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy? Tại sao lại bài xích chuyện bàn phẫu thuật như vậy?” Lục Gia Bách lại một lần nữa mở: miệng hỏi.
Lê Văn đưa tay nhắn mi tâm, cảm thán nói: “Đây là chuyện riêng của cô áy, tôi không tiện nói cho anh biết. Tổng giám đốc Lục à, anh cũng nhìn tháy rồi đấy, người vô danh bây giờ cũng không có cách nào cầm dao phẫu thuật lên được, vẫn mong anh mở lòng từ bi, đừng ép buộc cô áy thêm nữa, tôi lo là cô ấy sẽ phát điên mát. Chuyện năm đó đã cho cô áy đả kích quá đau đớn thê thảm.”
Lục Gia Bách mím đôi môi mỏng, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Khi buông mắt xuống liền phát hiện người phụ nữ trong lòng đã dựa vào khuỷu tay anh ngủ thiếp đi, mi mắt vẫn còn đọng giọt nước mắt, dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy.
Đây có còn là người phụ nữ mạnh mẽ, cứng cỏi và không khuất phục?
Biết được cô là người vô danh, ngoài trù kinh ngạc ban đầu ra thì anh đã không có cảm giác gì.
Như thể cô ấy đáng lẽ phải như vậy.
Loại người phụ nữ toàn thân mê hoặc như cô nên là người vô danh đã từng được giới y học nhận định là người có tài năng phi thường kia.
“Cũng được, đợi cô áy tỉnh lại tôi sẽ đích thân hỏi cô ấy nếu như cô ấy thật sự có nỗi khổ trong lòng, tôi cũng sẽ không ép cô ấy”
Vừa dứt lời, anh ôm cô đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Lê Văn thấy thé, vội vàng chìa tay ra chặn anh: “Tổng giám đốc Lục bận trăm công nghìn việc, sợ rằng không có thời gian chăm sóc một cô gái đang hôn mê, hay là anh cứ để cô ấy ở chỗ tôi đi, trong phòng thí nghiệm có phòng ngủ mà, tôi đỡ cô ấy đi nghỉ ngơi một lát. Vừa nãy tôi đã xem qua rồi, cô ấy chỉ bị cảm xúc quá khích thôi, một hơi liền không chịu nổi nên rơi vào hôn mê, nghỉ ngơi khoảng một giờ thì sẽ không sao đâu. Quả thật không cần phiền đến tổng giám đốc Lục.”
Đùa sao, giao Tâm Tâm cho tên cáo già này, cuối cùng đoán chắc bị hắn cắn đến xương cũng không thừa.
Lục Gia Bách dừng lại, liếc xéo cô, rồi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của người phụ nữ trong vòng tay anh.
Lúc này không cường thế vậy thì còn đợi lúc nào?
“Cháu cô tên là Tiểu Tả hả, tự nhận mình là cậu ám điên cuồng trên thế giới, trên đường đến phòng thí nghiệm của cô tôi đã điều tra ra rồi, là một tên nhóc rất tuần tú, nhưng tướng mạo của cậu ta, sao tôi lại cảm tháy quen thuộc thế nhỉ, rất giống…”
Nói đến đây, anh cười thần bí, chỉ tay nói: “Rất giống anh rể cô, bố của nó.”
Cơ thể của Lê Văn bắt đầu lay động, cô không ngốc, đương nhiên nghe ra ý tứ gì đó từ trong lời của Lục Gia Bách.
Anh ta đã phát hiện ra gì rồi?
Con người Lục Gia Bách này, lúc trở nên hung dữ thì ngay cả Lục thị cũng sẽ không bỏ qua, đối chọi với anh thông thường cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
“Tổng giám đốc Lục nói đùa rồi, Tiểu Tả là con trai của anh rẻ tôi, thằng nhóc đương nhiên là giống bồ rồi. Phòng thí nghiệm này của tôi đóng quanh năm, không khí không được thông thoáng, Tâm Tâm nghỉ ngơi ở chỗ tôi quả thật không thích hợp, vẫn phải làm phiền đến tổng giám đốc Lục quan tâm một chút rồi.”
Nói xong cô nghiêng người lùi hai bước, tránh ra.
Lục Gia Bách nhếch môi cười: “Nói hay lắm, cô Lê không cần lo lắng, người đều đều biết đứa bé cô nuôi bên người kia là con trai của chị gái cô, ngày trước là như vậy, sau này cũng như vậy.”
Lê Văn nghe ra bóng gió trong lời nói của anh.
Anh ta là anh em với Triệu An, dù là đoán được Tiểu Tả có khả năng là con của Triệu An, cũng không dự định vạch trần chuyện này. Nói chung là nghĩ cho tương lai của Triệu Anh, dù sao thì anh cũng sắp kết hôn rồi.
“Đúng vậy, đó là cháu tôi mà, tổng giám đốc Lục đừng hiểu lầm gì đấy, mời anh cứ tự nhiên.”
Lục Gia Bách nhìn cô một cái thật sâu, ôm Dương Tâm đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Biệt thự tư nhân bên bờ biển.
Trong thư phòng, Lục Gia Bách đang ngồi dựa trên sô pha, trong tay nâng niu một ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ tía hơi gợn sóng dọc theo thành cốc, làm mờ đi những lớp gợn sóng nhỏ.
Chính giữa thư phòng, A Khôn cung kinh đứng ở đó.
“Sao rồi, điều tra được gì chưa?”
Sau khi người phụ nữa đó đi một chuyến đến nhà họ Trần, đột nhiên có thái độ khác thường, muốn thử lên bàn phẫu thuật, đái khái là đã chịu kích động gì đó ở nhà họ Trần.
Hoặc là ông cụ đã nói gì đó với cô.
A Khôn khẽ cúi mặt, cất giọng nhàn nhạt: “Đã điều tra ra chuyện cũ sáu mươi năm trước có liên quan đến ông cụ Trần, người liên quan trong đó còn có bà ngoại của cô Dương.
Lục Gia Bách nhướng mày cười, xuất hiện một suy nghĩ trong đầu, liền hỏi: “Năm đó ông cụ theo đuổi bà ngoại của Dương Tâm sao?”
Hừm…
A Khôn trợn mắt, vẻ mặt không nói nên lời.
Lục tổng bá đạo à, anh trêu chọc ông ngoại như vậy thật sự tốt chứ?
Lục Gia Bạch nhàn nhạt cười, nhún vai nói: “Coi như tôi chưa nói gì, cậu cứ tiếp tục đi.”
A Khôn im lặng mắt mắt giây, sau khi sắp xép xong ngôn ngữ, anh mới giải thích nguyên văn những chuyện cũ đã điều tra ra.
Lục Gia Bách nghe xong, không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng là trong mắt hiện lên một tia rõ ràng.
Hóa ra là ơn nghĩa cứu mạng.
Chẳng trách người phụ nữ kia lại có biểu hiện khác thường, quyết định cầm dao mỏ một lần nữa, chắc hẳn cô muốn báo đáp ân tình này, nếu không thì sẽ không ép bản thân phải đối mặt với nỗi đau quá khứ.
“Được, chuyện này tôi biết rồi, bảo cậu điều tra những chuyện khác thì đã có kết quả chưa?”
A Khôn lắc đầu: “Tất cả quá khứ về người vô danh đã bị xóa sạch. Việc điều tra rất khó khăn, nhưng anh cứ yên tâm, em sẽ điều động thêm người đi điều tra. Cho em thời gian ba ngày nữa, nhất định em sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
“Không cần đâu.” Lục Gia Bách ngẩng đầu uống cạn rượu vang trong ly, sau đó đứng dậy đi về phía cửa: “Tôi trực tiếp đi hỏi cô ấy, bây giờ tôi đã biết thân phận của cô ấy rồi, chắc cô ấy cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu nữa.”
Trong phòng ngủ chính.
Dương Tâm tỉnh lại từ trong hôn mê.
Lúc mở mắt ra, cô nhát thời ngắn ngơ.
Cảnh tượng quen thuộc lại xa lạ, đây là…
Không đợi cô kịp suy nghĩ, bên trong phòng đã vang lên tiếng ‘cạch’, xoay tay nắm cửa, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Theo bản năng cô ngẩng đầu lên nhìn.
Khuôn mặt tuần tú thô ráp của Lục Gia Bách rơi vào tầm mắt.
Cô đột ngột bật dậy khỏi giường, phản ứng đầu tiên là kiểm tra quần áo trên người mình.
Trên người mặc áo ngủ.
Hơn nữa còn là đồ của đàn ông.
Mặt cô liền xanh lại.
“Anh thay đồ cho em?”
Lục Gia Bách dang tay ra: “Không thì sao, hay để anh lấy con chó ngao Tây Tạng đổi cho em nhé?”
Khốn nạn!
Dương Tâm không nói gì thêm, nhặt cái gối ở bên cạnh ném về phía anh: “Cút ngay.”
Lục Gia Bách nhẹ nhàng tránh được, bước đôi chân thon dài đến bên giường, hai tay vòng trước ngược, đánh giá cô từ trên xuống dưới, khóe môi gợi lên một đường cong tà ác, anh cười như không cười nói: “Anh không những thay quần áo cho em, cỏn cùng em xảy ra một số chuyện không kiểm soát được nhưng lại rất vui vẻ, hình như em còn khá hưởng thị đáy.”
Dương Tâm trợn tròn mắt.