ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 221: Vợ của anh ta!

Cơ thể Trần Uyên run lên dữ dội, tất cả lời muốn nói đều mắc kẹt trong cỗ họng cô.

Vợ của anh Lâm?

Có phải là vợ của Lâm Thanh không?

Cô ta cũng đến Hải Thành?

Trần Uyên xoay người lại một cách khó khăn, ánh mắt dừng tại lối ra vào của sảnh lớn.

Lọt vào trong tầm mắt là một người phụ nữ trẻ trong chiếc váy dài màu đỏ rượu được bao quanh bởi mấy người số vệ sĩ áo đen đang dẫm trên giày cao gót mà đi đến.

Đây là một người phụ nữ phương Tây vô cùng xinh đẹp, với những đường nét khuôn mặt xinh xắn, cảm giác vô cùng đầy đặn, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất được họa bởi một danh sư phương Tây nổi tiếng.

Quý phái, thanh lịch, thời thượng và hợp mốt, cô nhìn tháy tất cả những ưu điểm của người phụ nữ đương đại ở trên người cô ta.

Quan trọng hơn là, vẻ mặt cô ta có nét cười nhẹ nhàng.

Có lẽ chỉ những người phụ nữ được đàn ông yêu thương mới có thể có được một nụ cười thản nhiên bình lặng như này.

Có lẽ cô ta rất được Lâm Thanh yêu thương.

Có người nhà xinh đẹp như hoa như vậy, cuộc đời này của Lâm Thanh cũng nên viên mãn.

Tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên bên tai.

Một câu “Phu nhân tổng giám đốc, ‘Bà Lâm, ‘Bà chử’ lọt vào tai cô, khắc vào lòng cô từng cơn đau tê tái.

“Vy Vy, sao em lại ở đây?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, cả sảnh lớn lập tức trở nên yên lặng.

Trần Uyên vô thức đảo mắt nhìn, thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi bước ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi thẳng đến người phụ nữ trẻ tuổi ở cửa.

Cô đã quá quen thuộc với hình bóng ấy, sau bao năm thăng trầm của cuộc đời, nó đã in sâu vào linh hồn máu thịt của cô.

Nhìn anh ta dang tay ôm người phụ nữ ở cửa, nhẹ nhàng kéo cô ta vào lòng, Trần Uyên hoảng hốt vội vàng quay người lại, từ trên mắt rơi xuống một giọt nước mắt lóng lánh theo gương mặt lăn vào bên trong.

Cay đắng quá!

Chua chát quát Nhưng hiện tại không có bao nhiêu thời gian để cho cô điều chỉnh cảm xúc, thật vất vả Lâm Thanh mới chịu xuất hiện, cô nhất định phải bắt lấy cơ hội này.

Sau khi hít thở sâu vài hơi liên tiếp, cô mỉm cười, dưới vô số ánh nhìn soi mói bắt đầu sải bước chân đi về phía hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Sau bảy năm, mặc dù chuyện tình yêu giữa Lâm Thanh và Trần Uyên đã phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng một số nhân viên cũ vẫn biết đến.

Nhìn thấy Trần Uyên đột nhiên xuất hiện, đám đông bỗng sôi nổi hẳn lên.

Hải Vy đầy Lâm Thanh ra, nhắc nhở: “Thanh, sau lưng anh có một người phụ nữ dang đi đến. Hình như cô ấy biết anh.”

Lâm Thanh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Sau khi nhìn thấy ai đến, nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng lại.

Trần Uyên mỉm cười, đạp giày cao gót đi đến, đứng trước mặt hai người, cô cười với Lâm Thanh: “Anh Lâm, xin giới thiệu, tôi là Trần Uyên, tổng giám đốc của tập đoàn Trần thị. Hôm nay tôi vội vàng đến đây.

không hẹn trước, xin hãy thứ lỗi cho tôi, không biết anh Lâm có thể dời bước nói chuyện một chút được không?”

Sau sự cứng ngắc ban đầu, Lâm Thanh trở lại dáng vẻ ưu nhã thường ngày, gật đầu nói: “Thật xin lỗi, vợ của tôi vừa từ nước ngoài trở về. Tôi muốn cùng cô ấy về nhà nghỉ ngơi. Ngày khác có rảnh lại hẹn sau đi.”

Nói xong, anh ta cũng không đề ý đến cô nữa, rũ mắt nhìn Hải Vy trong vòng tay, ắm áp hỏi: “Bé Dương có đi cùng em không?”

Hải Vy cười khúc khích, sẵng giọng nói: “Em còn đang nghĩ đến con trai của anh đây. Thằng bé đúng là không có lương tâm. Em nói nó đến chào anh trước. Nó thì hay rồi, vừa xuống máy bay liền lập tức chạy.

đi tìm đồng bọn.”

Lâm Thanh vươn tay xoa trán, thở dài nói: “Con trai lớn rồi không quản được, cũng được, cứ để mặc nó náo loạn đi. Hai ngày nữa cả nhà cô của anh cũng sẽ trở về Hà Thành, đến lúc đó lại gọi thằng bé về liên hoan.”

Trần Uyên hơi cúi đầu xuống, nghe sự tương tác ấm áp giữa hai người, khóe môi vui vẻ dần cứng lại.

Tranh thủ lúc hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Uyên lại lên tiếng: “Anh Lâm, tôi thật sự có việc gấp muốn tìm anh, chỉ chậm trễ của anh mười phút thôi có được không?”

Sắc mặt Lâm Thanh tối sầm lại, lạnh lùng nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Trần tổng vất vả làm việc mấy năm qua, chẳng lẽ cô không hiểu phép tắc cơ bản nhất sao? Tôi nhắc lại, hôm nay tôi muốn đi cùng vợ của tôi, không có thời gian xử lý công việc, hẹn ngày khác đi.”

Nói xong, anh ta ôm Hải Vy đi về phía thang máy chuyên dụng.

Trần Uyên mím chặt khóe môi, hơi nước mông lung che khuất tầm nhìn, cô cố nén không cho những giọt nước mắt rơi xuống, quật cường nhìn bóng lưng hai người ôm nhau rời đi.

Hóa ra khi một người đàn ông cưng chiều bạn thì bạn là trân bảo, khi anh ta chán ghét bạn, ngay cả một cọng cỏ cũng không bằng.

Lâm Thanh, anh thật sự ghét tôi như vậy sao?

Có phải chỉ khi tôi chết đi thì mọi hận thù trong lòng anh mới có thể nguôi ngoai?

Người lớn nhà họ Lục và nhà họ Dương ngồi lại với nhau để bàn bạc về việc kết hôn của Lục Gia Bách và Dương Nhã. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ngày kết hôn cuối cùng đã được ấn định vào 20 ngày sau.

Thông tin rất nhanh được truyền ra ngoài, đem quan hệ thông gia của hai nhà một lần nữa đẩy cao độ hot.

Lục Gia Bách không nói gì, khi bà Lục hỏi anh, anh chỉ trả lời một câu: “Mọi người sắp xếp là được.”

Dù sao cũng không liên quan đến anh.

Trong phòng khách, Dương Nhã đang nói chuyện điện thoại với Bạch Trác.

“Anh đã nghe tin tức về việc kết hôn của tôi với Lục Gia Bách chưa. Chẳng bao lâu nữa, con trai của anh sẽ trở thành con cháu nhà họ Lục, kim tôn ngọc quý, được vô số người ngưỡng mộ và chiều chuộng.

Còn việc nó có thể thuận lợi trở thành người thừa kế của nhà họ Lục hay không, còn phải xem anh làm như thế nào.”

Vừa dứt giọng, giọng nói của liền truyền đến trong loa: “Không phải chỉ là để anh thu dọn đứa nhỏ nhà họ Lục kia sao? Em yên tâm, anh sẽ không để nó cản trở tương lai của con trai anh đâu. Cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ tìm cách để nó hoàn toàn biến mắt.”

Dương Nhã lười biếng dựa vào đầu giường, sẵng giọng: “Cũng không khác biệt lắm. Nếu anh muốn con trai mình lẫn lộn vào huyết thống nhà họ Lục để chiếm đoạt khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lục, không phải trả giá cái gì đó thì làm sao được. Nhớ kỹ lời anh vừa nói… trước khi đám cưới của tôi với Lục Gia Bách diễn, tôi phải nhìn thấy xác của thằng nhãi Lục Minh kia.”

“Được.”

Văn phòng tổng giám đốc Lục thị.

Dương Tâm đẩy cửa đi vào, “Lục Cầu, vừa rồi…”

Lời nói của cô đột ngột dừng lại.

Nhìn người đàn ông yêu nghiệt ngồi trên sô pha, cô khẽ nheo mắt.

Có phải cô đã đến nhầm chỗ rồi không?

Không thể nào, Lục Cầu vẫn đang ngồi ở bàn làm việc đây này.

“Lục Cầu, Lục Cầu, Lục Cầu, … Fuck, tên gọi tuyệt cmn vời.”

Người nói chính là người đàn ông yêu nghiệt ngồi trên sô pha, cười tủm tỉm nhìn về phía Dương Tâm ở cửa ra vào, nhướng mày nói: “Chị dâu thật mạnh mẽ, cái tên đặt cho anh cả quá mạnh rồi, gọi cũng rất thuận miệng.”

Dương Tâm nghiêng đầu nhìn Lục Gia Bách xử lý văn kiện ở bàn làm việc, cau mày nói: “Đây là chó từ nơi nào đến? Em luôn ở phòng làm việc đối diện, sao lại không thấy nó đi vào?”

Lục Gia Bách ném cây bút trong tay xuống, nhướng mày cười: “Em cũng đã nói cậu ta là chó rồi. Cậu ta tự nhiên bò vào, không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường, không trách em được.”

*Fuck.” Hoắc Tư từ trên sô pha nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm hai người, tức giận nói: “Phu xướng phụ tùy, bắt nạt tôi không có phụ nữ phải không?”

Lục Gia Bách không thèm để ý tới anh ta, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Dương Tâm, hỏi: “Em vừa mới muốn nói cái gì?”

Dương Tâm không trả lời, vươn tay chỉ vào con chó trên ghế sô pha: “Cho anh ta ra ngoài đi, em nhìn không quen loại đàn ông mà còn nũng nịu hơn cả phụ nữ như vậy.”

Fuck, anh ta nũng nịu chỗ nào, yêu nghiệt, đây gọi là yêu nghiệt hiểu không?

Bình luận

Truyện đang đọc