Chương 262: Giải thi đấu lập trình quốc tế!
Người nói chính là A Khôn, anh đang đứng trước bàn làm việc hình vòng cung.
Lục Gia Bách dựa vào trên ghế xoay, ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh lanh lảnh vang lên từng đợt.
Chỉ sau một lát im lặng, anh khẽ mở đôi môi mỏng nói: “Không ngờ cục quản lý không gian mạng nhúng tay vào nhanh như vậy, xem ra địa vị trong giới chính trị của Phó thị này đúng là như mặt trời ban trưa mà. Còn có thể điều động cả ban ngành chịu sự quản lý của quốc gia.”
A Khôn vuốt cằm nói: “Nếu như ban ngành liên quan của quốc gia ra tay điều tra. Dù cho kỹ thuật của cô Dương có tốt cỡ nào sợ rằng cũng khó thoát khỏi việc bị điều tra ra. Huống chỉ kho số liệu ở trong sở nghiên cứu của cô ấy còn lưu lại vết tích. Chẳng khác nào cho đối phương hướng để điều tra cả.”
Lục Gia Bách có hơi đau đầu vỗ nhẹ cái trán: “Tôi sẽ xâm nhập tài khoản của cô ấy trước, thu hút tầm mắt của cục quản lý không gian mạng về phía mình rồi lại nói sau.”
*Hả?” A Khôn mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, vội nói: “Ngài muốn chịu thay cô Dương nỗi oan này?
Tổng giám đốc Lục, tuyệt đối không thể đâu. Nếu để cho cục quản lý không gian mạng tra đến ngài, uy tín mà ngài tạo dựng nhiều năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”
Xâm nhập kho dữ liệu của sở nghiên cứu, lấy trộm tin tức cơ mật, chuyện này ắt bị kiện. Mà nhà họ Phó hoàn toàn có năng lực để đẩy kiện cáo việc đánh cắp tài liệu cơ mật lên lưng Lục thị.
A Khôn không ngờ anh điên cuồng như vậy. Vì một người phụ nữ, đem cả Lục thị ra cược, đáng giá sao?
Dường như Lục Gia Bách nhìn thấu tâm tư của anh, đột nhiên cười nhẹ, nói thật chậm rãi: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Đừng nói là vì cô ấy mà gánh lấy oan khuất, ngay cả muốn tôi dùng mạng của chính mình để đổi lấy bình an của cô ấy thì tôi cũng vui vẻ chịu đựng.”
Dứt lời, anh nghiêng người tiến đến trước máy tính, mười ngón tay bắt đầu thoăn thoắt gõ bàn phím.
Người phụ nữ đó đã đi đến xưởng làm thuốc, bây giờ vừa hay không ở công ty. Lúc này anh xâm nhập hệ thống máy tính trong phòng làm việc của cô ấy, hẳn là có thể tìm được tài khoản hacker và mật khẩu đăng nhập của cô.
Thoáng chốc, trong văn phòng rộng lớn vang dội tiếng gõ bàn phím.
Một lát sau, cũng không biết anh phát hiện được thứ gì trong máy tính. Khuôn mặt vốn cứng rắn lạnh lẹo mang nét tuần tú bắt đầu âm trầm dần theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
“Đơn từ chức”
Ba chữ đập thẳng vào tầm mắt, giống như có thứ gì đó đang tàn phá trái tim anh vậy. Một cảm giác khó thở cùng phiền muộn dâng lên.
Giỏi lắm Dương Tâm!
Vậy mà em lại có ý định rời khỏi Hải Thành.
Xem ra ông cụ thực sự nói một số thứ cực đoan với cô ấy. Mà cô ấy cũng nghe nó, rồi nghĩ cách làm thế nào để rời khỏi anh.
Tốt lắm!!
A Khôn thấy sắc mặt của ông chủ rất khó coi, không nhịn được hỏi: “Boss, sao vậy? Có phải là không phá giải được máy tính của cô Dương?”
Lục Gia Bách bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh mắt âm thầm định đoạt rơi trên mặt anh, hỏi lại: “Cậu nói xem?”
Bếp…
A Khôn vả một cái lên mặt mình: “Là tôi lắm lời, trên đời này làm gì có hệ thống mà ngài không phá giải được. Cô Dương lại cũng không có năng lực sánh ngang với ngài. Nếu ngài thể hiện bản lĩnh thực sự, có thể bỏ xa cô ấy cách tới mười con phố.”
“Hừ.”
Tổng giám đốc Lục hừ một tiếng. Ánh mắt lại nhìn về phía màn hình máy tính, nhìn vào ba chữ “đơn từ chức” chói mắt kia, đột nhiên anh đổi ý.
Nếu như cứ trộm lấy tài khoản của cô ấy như vậy, nhất định cô ấy sẽ phát hiện ra. Chắc chắn cũng sẽ biết anh đã thấy đơn từ chức này, dựa theo tâm tư của người phụ nữ đó, thì ắt sẽ nghĩ cách khác đề rời đi. Đến lúc đó e rằng anh khó lòng phòng bị trước.
Nếu phải đối mặt với một nhân tố không thể xác định, thì chẳng bằng tương kế tựu kế. Để cô từng bước từng bước chạy vào trong cái bẫy mà anh giăng ra.
“Tôi nhớ là giải thi đấu lập trình quốc tế sắp được cử hành đúng chứ. Lần này đấu trường cứ bố trí ở Hải Thành, khu thi đấu của người Hoa đến nay vẫn chưa đề cử được đại sư lập trình máy tính phù hợp. Cậu nói xem nếu Quỷ Sát tham gia trận đấu này đồng thời giành được quán quân, có phải là sẽ làm vẻ vang cho quốc gia không? Sau ngày đó cái nhóm nhãi ranh cục quản lý không gian mạng kia tra ra được là cô ấy thâm nhập kho dữ liệu của sở nghiên cứu, có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mà không truy cứu hay không?”
Mắt A Khôn sáng lên.
Chỉ cần tổng giám đốc Lục không mang thân ra mạo hiểm, anh thầy bắt cứ biện pháp nào cũng đều tốt hết: “Vâng, biện pháp này có thể thực hiện. Vậy để cô Dương dùng thân phận Quỷ Sát tham dự giải thi đầu lập trình quốc tế. Nếu như cô ấy có thể đoạt được quán quân, đó chính là làm vẻ vang cho đất nước.
Tin chắc rằng đám người của cục quản lý không gian mạng kia cũng không dám làm cô ấy khó xử.”
Lục Gia Bách nhíu mày cười một cái. Anh muốn vạch trần tất cả thân phận của người phụ nữ này, cột cô ấy thật chặt lại bên mình để cô không cách nào trốn được.
“Ừ, vậy cậu mau chóng đi móc nồi quan hệ đi. Về phía bên Dương Tâm, tôi sẽ tìm cách thuyết phục cô ấy dự thi.
“Vâng, thưa tổng giám đốc Lục.”
Nơi ở của nhà họ Thẩm.
Trong phòng khách.
Lâm Vũ Loan ngồi trên ghế sa lông, nở nụ cười nhìn đôi tình nhân xinh đẹp trước mặt, gật đầu tán dương: “Trai tài gái sắc do ông trời tác hợp cho. Tin rằng chị dâu ở trên trời có thiêng nhất định có thể an nghỉ.”
Lâm Thanh hơi cúi đầu, không tiếp lời.
Hải Vy ngồi cạnh anh ta ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn lời khen của cô. Mặc dù cháu chưa từng gặp mẹ chồng, nhưng cháu đoán bà ấy nhất định là một người phụ nữ hiền lành. Cô yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Thanh.”
“Được rồi. Nhìn thấy vợ chồng hai đứa tôn trọng lẫn nhau, hạnh phúc viên mãn, cô cũng yên lòng.”
Nói xong, bà duỗi tay ra mời hai người ngồi xuống: “Đừng đứng mãi chứ, ngồi đi. Chúng ta cũng đã lâu không tụ họp rồi, trước khi hai đứa đến cô có gọi điện thoại cho Thẩm Thành, bảo nó về tiếp khách. Hôm nay các cháu hãy ở lại chỗ này ăn cơm trưa.”
Lâm Thanh vẫn luôn không nói gì, bỗng dưng lên tiếng tiếp lời: “Chắc hẳn anh họ rất bận, thuốc kháng ung thư mới sản xuất ở dược phẩm Đại Khắc. Đoán chừng anh ấy có rất nhiều việc cần sắp xếp, không nên làm phiền anh ấy vẫn hơn. Chúng cháu ngồi một lát rồi đi ngay.”
“Như vậy sao được.” Lâm Vũ Loan trừng mắt liếc anh ta một cái, sẵng giọng nói: “Cô cháu chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt một lần. Nếu như cháu ở lại ăn cơm, chính là không để người cô này vào mắt.”
Lâm Thanh nở nụ cười bắt đắc dĩ: “Cô nặng lời rồi.”
Hải Vy đúng lúc nói xen vào: “Thanh à, anh nghe lời cô đi. Ăn một bữa cơm cũng không tốn quá nhiều thời gian. Với cả hai ngày này chúng mình cũng nên về Manchester rồi, lần tụ họp tới còn chưa biết đến bao giờ nữa.”
“Hai ngày nữa hai đứa về Manchester?” Lâm Vũ Loan nhíu mày hỏi: “Không ở Hải Thành đợi thêm một thời gian nữa à? Nửa tháng nữa là đến tết trung thu rồi, đến lúc đó chú sẽ đến Hải Thành. Cô còn đang muốn chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên.”
Hải Vy cười nói: “Không được ạ, phía bên Manchester vẫn còn có việc phải xử lý, chúng cháu…”
Không đợi cô nói xong, Lâm Thanh đột nhiên lên tiếng ngắt lời nàng: “Tạm thời anh sẽ không rời khỏi Hải Thành. Cô à, cơm trưa thì thôi vậy, cháu còn máy việc phải xử lý. Đợi sau khi chú trở về cháu lại đến nhà chào hỏi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hải Vy vẻ mặt nặng nề, ý cười trong mắt có dấu hiệu rạn nứt.
Làm sao mà cô ta không biết nguyên nhân Lâm Thanh muốn tiếp tục ở lại Hải Thành được chứ, nói đi nói lại còn không phải bởi vì người phụ nữa kia sao.
Giỏi lắm Trần Uyên!
Thật sự là quá ghê tởm.
Cô ta bỏ ra thời gian bảy năm trời mới xoa dịu được sự tổn thương trong lòng của Lâm Thanh. Không ngờ người phụ nữ đó vừa xuất hiện đã đạp đổ hết những cố gắng của cô ta.
Thẩm Thanh Vi đứng ở một bên nhìn thấy trên mặt Hải Vy lóe lên ác ý rồi biến mắt, cong môi cười một cái.
Cô ta nghĩ mình có đồng minh rồi!
“Anh họ, anh có thể đi làm việc, nhưng chị dâu nhất định phải ở lại giúp em đáy.”
Cô ta phải lợi dụng thật tốt vị công chúa của vương thất phương Tây này, để người phụ nữa này phát huy ra tác dụng lớn nhất.