ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 151: Sự thật sẽ vả mặt!

Hoang đường!

Đúng là hoang đường đến cực điểm!

Cô gái này, một là không có kinh nghiệm lâm sàng, hai là không có chứng minh cấp bậc học vị uy tín, cô ta dựa vào cái gì cho rằng mình có thể làm được phẫu thuật mở sọ nguy hiểm mà tinh vi như thế?

Rốt cuộc là người nào cho cô ta dũng khí lớn như thế, để cô ta không biết xấu hổ đứng ra, còn tuyên bồ nói muốn phẫu thuật cho ông cụ.

Cho dù bà ta đi bệnh viện loại ba tùy tiện tìm một bác sĩ ngoại khoa cũng đều mạnh hơn ả này, cô ta vậy mà còn có mặt mũi nói rằng nắm chắc năm mươi phần trăm.

Ha!

Ha ha!

Thật đúng là chuyện cười trong thiên hạ.

“Nếu tôi đồng ý để cô phẫu thuật cho bồ tôi, tôi sẽ viết họ của tôi ngược lại.”

Dương Tâm cúi đầu cười, nhẹ nhàng nói: “Bà Lục nhớ kỹ lời vừa mới nói đó, tin tôi đi, không quá ba ngày nữa, sự thật sẽ hung hăng vả cho bà một cái tát thôi.”

Bà Lục vô cùng phẫn nộ, giơ tay chỉ về phía cửa chính cách đó không xa, cắn răng nói: “Cút, lập tức cút ra ngoài cho tôi, sau này không cho phép cô bước vào nhà họ Trần nửa bước.”

Dương Tâm nhún nhún vai, chào hỏi bà Trần một tiếng, xoay người đi về phía cửa.

Mấy hôm nay ngày ngày đêm đêm trông coi bên cạnh Lục Cầu, cô quả thật mệt chét rồi, về nhà phải bổ sung một giấc ngủ ngon mới được, tranh thủ trong thời gian ngắn nhát khôi phục tinh thần và thể lực, chào đón cuộc phẫu thuật nguy hiểm cao kia.

Tuy rằng cô đầu võ mồm với bà Lục, nhưng, đối với phẫu thuật mỗ sọ của ông cụ cô sẽ không có bắt kỳ chậm trễ và buông lỏng nào.

Lục Gia Bách vì hoàn thành tâm nguyện báo ân của cô, không tiếc để bản thân lâm vào nguy hiểm, bắt kể như thế nào, cô sẽ không thể để anh lãng phí một phen khổ tâm vô ích.

Con ngươi sắc bén của bà Lục nhìn Dương Tâm rời khỏi phòng khách xong, bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Trần Tuần và Lục Gia Bách, quát: “Đây chính là kết quả các người đùa giỡn ba ngày mới ra? Thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, tôi nói cho các người biết, bắt kỳ ai trên thề giới này cũng có thể làm phẫu thuật mở sọ cho ông cụ, chỉ riêng ả khốn đó không được, các người từ bỏ ý định đó đi, tôi sẽ không đồng ý đâu.”

Lục Gia Bách ngước mắt lên nhìn hướng bà Lục, thản nhiên nói: “Mẹ vẫn nên trở về nhà họ Lục lo việc làm lễ trưởng thành của Thanh Thanh đi, chỉ còn hơn mười ngày nữa, thời gian gắp gáp, chuyện bên này, cứ giao cho cậu và em họ xử lý, mẹ đừng bận tâm nữa.”

“Con có ý gì?” Bà Lục híp mắt nhìn anh, đè ép phẫn nộ trong lòng: “Các người muốn đá tôi ra ngoài? Tùy ý cho con bé Dương Tâm kia làm liều sao?”

“Nếu mẹ kiên quyết nghĩ như vậy, con cũng không có cách nào, vậy cứ dựa theo ý nghĩ của mẹ đi, chuyện nhà họ Trần, để cậu và em họ làm chủ là được rồi, mẹ không thích hợp nhúng tay, con sẽ sai người đưa mẹ về nhà họ Lục.”

“Con, con con.” Bà Lục bị anh làm cho tức chét rồi, ôm ngực liên tục lùi về sau: “Được, được lắm, tôi thật đúng là nuôi ra một đứa con trai ngoan, bố con ngày kia sẽ trở về, mẹ không quản nổi con, cứ để bố con tới dạy dỗ đi.”

Nói xong, bà ta bước nhanh ra cửa.

Lục Gia Bách đưa tay vỗ vỗ trán, trên khuôn mặt tuần tú lộ ra vẻ bát đắc dĩ.

Này đến tột cùng là thù gì oán gì chứ? Hận ý lại nồng đậm như vậy, sau này anh nên sống sao khi đứng giữa hai người phụ nữ này?

“Gia Bách, cháu theo cậu đến thư phòng một chuyền, cậu có chuyện muốn nói với cháu.”

Giọng nói của Trần Dự vang lên bên tai, kéo suy nghĩ mơ hồ của anh về.

Lục Gia Bách hơi vuốt cằm, thản nhiên nói: “Cháu cũng có chuyện muốn nói với cậu, vậy thì đi thư phòng đi.”

Trần Dự lại nhìn về phía Trần Tuấn, nói: “Con cũng đi cùng đi.”

“Vâng.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Dương Tâm đụng phải Lê Vãn Trinh ở cổng biệt thự.

“Vấn, sao cậu lại ở đây?”

Lê Vãn Trinh nhướng mày cười một cái: “Tôi biết bà Lục đang ở nhà họ Ti tám mươi phần trăm sẽ ầm ï lên, cho nên có ý qua đây đón cậu đó, đi thôi , các người không hợp nhau, Dương Tâm không khỏi bật cười, quay đầu nói với A Khôn: “Anh không cần tiễn tôi nữa, tôi đi xe của cô Lê là được rồi.”

A Khôn đi theo Lục Gia Bách nhiều năm, ánh mắt đương nhiên là không tầm thường, bạn thân người ta muốn tụ họp, anh ta đi theo làm cái gì?

“Được, vậy cô đi đường cần thận chút, có gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, tôi sẽ đến bát cứ lúc nào.”

Dương Tâm cười cười, đồng ý một tiếng, sau đó nhắc chân chui vào trong xe của Lê Vãn Trinh.

Xe khởi động, sau khi chạy vào đường lớn, Lê Vãn Trinh dẫn đầu mở miệng: “Chúc mừng cậu đạt được cuộc sống mới, vượt qua chướng ngại tâm lý, lại lần nữa tìm thấy dũng khí đứng trước bàn mổ.”

Ý cười trên mặt Dương Tâm khựng lại, nghĩ tới Lục Gia Bách, nghĩ tới cái người đàn ông dùng mạng đặt cược, chỉ vì thành toàn tâm nguyện cho cô kia, cô liền không thể vui vẻ nồi.

Cô biết Lục Gia Bách có ý với cô, nhưng không ngờ sự đề ý của anh đối với cô đã đến bước có thể dùng mạng để đánh đi.

Nhưng, ngày tháng sau này nếu có Lục Gia Bách xuất hiện, cuộc sống của cô còn có thẻ yên bình giống như bây giờ không?

“Tâm, Tâm… “

Bên tai truyền đến tiếng gọi của Lê Vãn Trinh, kéo cô từ trong ngơ ngắn về.

“Hả?”

“Cậu không sao chứ? Sao giống như mát hồn vậy?”

Dương Tâm kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Không sao, vừa rồi nghĩ tới một số chuyện về phẫu thuật, có chút thất thần, cậu muốn nói cái gì với mình?”

Lê Vãn Trinh có chút nghi ngờ nhìn cô một cái, lúc này mới mở miệng: “Mình luôn cảm tháy vụ bắt cóc này rất kỳ lạ, Tâm, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?”

Dương Tâm nghiêng đầu nhìn cô áy, thản nhiên nói: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, sự thật chính là như vậy, Ngô Thiến thuê một đám côn đồ bắt cóc Tùy Ý, sau đó Lục Gia Bách mang người đến đánh nhau với đám côn đồ kia, đao kiếm không có mắt, có một tên côn đồ lấy dao găm trực tiếp đâm về phía trái tim Tùy.

Ý, Lục Gia Bách vì cứu nó, dùng thân mình chắn một đao.”

Nói tới đây, cô nhẹ nhàng thở dài, lại nói: “Mình cũng không thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu con trai mình đi chết được, nên cố gắng đè nén áp lực, vượt qua chướng ngại tâm lý, hoàn thành phẫu thuật tim.”

Trong con ngươi của Lê Vãn Trinh vẫn có vẻ hoài nghi, chỉ có điều nhìn tháy vẻ mặt Dương Tâm mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cô ấy cũng không truy hỏi nữa.

“Quá trình tuy rằng chân động lòng người một chút, nhưng may mà cậu lại có thể cầm dao phẫu thuật lên lần nữa, cũng coi như trong họa có phúc, mình đưa cậu về, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”

“tin”

Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng khách.

Bà Lục một phen túm lấy Dương Nhã đang từ trên cầu thang đi xuống, cắn răng hỏi: “Trước đây ả khốn Dương Tâm kia rốt cục có từng học y không?”

Bình luận

Truyện đang đọc