Chương 524
Chung cư Thịnh Cảnh.
Bên trong phòng ngủ.
Dương Tâm dựa vào cửa sổ, trên tay cầm một ly nước trái cây, ngây người nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Gia Bách từ bên ngoài bước vào.
“Sao vậy? Có phải lời của mẹ anh đã gây phiền phức cho em rồi không?”
Cơ thể của Dương Tâm mềm nhũn, trực tiếp ngã gục trong vòng tay anh, toàn bộ trọng lượng cơ thể rơi lên người anh.
Hương thơm bạc hà quen thuộc ập đến, lấp đầy thần kinh của cô, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy yên tâm.
Có lẽ là do cô thực sự quá căng thẳng, tình hình hôm nay hoàn toàn không giống với tình hình bảy năm trước.
Cô trước kia không có chỗ dựa vững chắc, các cảm xúc sợ hãi, lo lắng, nôn nóng mới dẫn đến việc trầm cảm trước khi sinh.
Bây giờ đã khác rồi, cô có Lục Gia Bách bảo vệ, còn có ba đứa trẻ ở bên cạnh, mặc dù cô vẫn lo lắng nhưng không phải là không kiểm soát được.
“Lục Gia Bách, em đã đồng ý với mẹ anh rồi, đồng ý với bà ấy sẽ giữ đứa bé lại.”
Ánh mắt Lục Gia Bách lóe lên, cánh tay ôm eo cô nhẹ nhàng dùng sức.
“Em không cần quan tâm, con người ta khi lớn tuổi là như vậy. Em đã sinh ba đứa con cho nhà họ Lục, thật sự đủ rồi. Chúng ta vẫn giữ suy nghĩ trước đây, khi nào đến thời gian, anh sẽ cùng em đi làm phẫu thuật phá thai.”
Dương Tâm khẽ cười, bàn tay vuốt ve phần bụng dưới bằng phẳng, siết chặt mười ngón tay anh.
“Lục Gia Bách, anh có cảm nhận được không? Con của chúng ta đang dần thành hình trong bụng em. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế ban tặng cho chúng ta, chúng ta không có đủ tư cách vứt bỏ nó, không bằng thuận theo ý trời, sinh nó ra đi.”
Lục Gia Bách không lên tiếng, hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng mình.
Nếu như có thể giữ lại đứa trẻ thì tốt quá rồi.
Anh vô cùng ước ao có thể nhìn thấy đứa con của mình được thành hình trong bụng cô, sau đó hai người tay nắm tay chờ ngày đứa trẻ chào đời.
Thấy anh không lên tiếng, Dương Tâm ngẩng đầu lên nhìn anh, cau mày hỏi: “Lục Gia Bách, anh có đang nghe em nói không?”
“Ừm, anh đang nghe đây, em thật sự muốn giữ lại đứa bé này sao? Đừng vì mấy câu nói của mẹ anh mà thay đổi ý định. Anh không muốn em phải chịu uất ức.”
Dương Tâm trừng mắt nhìn anh: “Không ngờ em nói với anh nhiều như vậy đều là nước đổ đầu vịt, một chữ anh cũng không nghe lọt tai. Nếu như anh nghe thì làm sao có thể nói em vì nghe lời mẹ anh mới đổi ý?”
Lục Gia Bách vươn tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, nghẹn ngào nói: “Không phải là nước đổ đầu vịt, anh biết suy nghĩ của em, nhưng anh sợ em sẽ vì đứa con này mà lại một lần nữa mắc chứng trầm cảm. Em khó khăn lắm mới thoát ra khỏi lần mang thai bảy năm trước, anh không muốn khiến em chịu khổ thêm nữa.”
Dương Tâm vươn tay ra ôm chặt lấy cánh tay anh, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, cười nói: “Em tin anh.”
“Hả? Tin cái gì?”
“Tin anh muốn tốt cho em mới khuyên em bỏ đứa bé này, nhưng em thật sự muốn giữ lại đứa bé này, Lục Gia Bách, em không uất ức, cũng không cảm thấy khổ, chỉ có một chuyện, sau này chúng ta không sinh thêm con nữa, có được không?”
Ý nghĩ của Lâm Gia Bách dịu lại, lòng bàn tay anh đặt lên vai cô, xoay người cô lại, vừa chuẩn bị hôn lên môi cô.