ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 271: Tổng giám đốc Trần, cô muốn ôm tiền bỏ trốn ư?

Lâm Vũ Loan sửng sốt.

Rõ ràng là bà không ngờ được Dương Tâm lại trực tiếp đến như vậy.

Nhưng khi nghe xong những gì cô nói, bà trái lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Loại tính tình thẳng thắn như thế này so với người có dáng vẻ làm bộ làm tịch mà tâm địa lại gian trá thì dễ ứng phó hơn nhiều.

“Cô Dương rất thẳng thắn, một bước đã vào thẳng chủ đề chính rồi.”

Dương Tâm nhướng mày cười: “Trước đây tôi từng vài lần bị nhận nhầm thành bà chủ nhà họ Thẩm, tôi và bà cũng có thể xem như là có duyên với nhau, hơn nữa, trọng tâm câu chuyện nên nói chung quy vẫn phải nói thôi, nói sớm hay muộn cũng đều như nhau, chúng ta không cần lòng vòng quanh co nói xa nói gần làm gì cả.”

Lâm Vũ Loan gật đầu cười.

Nếu như con bé này không phải tình địch của Thanh Vi, bà ấy nghĩ rằng mình có thể coi cô như con gái ruột của mình, không vì gì khác, chính là vì cô ấy lớn lên có một khuôn mặt giống y hệt mình.

Mặc dù Thanh Vi là con gái ruột của bà ấy, nhưng trên khuôn mặt đứa con gái này lại không tìm được chút nét nào giống với bà, bây giờ lại gặp được một cô bé thú vị như thế này liền đủ để thu hút sự chú ý của bà ấy.

Đáng tiếc là đứa con gái ruột của mình lại phải lòng thằng nhóc nhà họ Lục kia, cân nhắc lợi hại thì con bé chỉ có….

“Được rồi, vì cô Dương thẳng thắn như vậy nên tôi cũng không muốn giấu diếm nữa, cô con gái của tôi tuổi còn nhỏ, thiếu hiểu biết, bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội nên tưởng nhầm giữa cô Dương và Gia Bách có dây dưa gì đó, thế nên mới nhất thời hồ đồ gây ra chuyện không hay, cũng may mắn là cũng không tạo ra thiệt hại đáng kể nào, mong cô Dương nề tình chúng ta cũng coi như là có duyên với nhau mà nương tay cho, thứ lỗi cho sự liều lĩnh và hồ đồ của đứa con gái của tôi mà tha cho con bé lần này.”

Dương Tâm liếc mắt nhìn bà ấy, cười như không cười nói: “Nếu như tôi nói đúng thực tôi có quan hệ với tổng giám đốc Lục thì liệu có phải bà sẽ giúp con gái của mình đối phó tôi hay không? Hôm nay tôi bỏ qua cho cô ta, há chẳng phải sẽ tự mang đến cho bản thân mình một mối nguy hiểm tiềm ẩn vô cùng lớn hay sao? Bà chủ nhà họ Thẩm cho rằng tôi sẽ làm hành động điên rồ tự khiến cho bản thân khó chịu một cách ngu xuẩn như vậy sao?”

“Cô Dương nói đùa rồi.”

Lâm Vũ Loan không hỗ danh là người phụ nữ chủ nhà họ Thẩm, bị cô chất vẫn như vậy mà nét mặt không hề lộ ra vẻ xấu hỗ hay tức giận, bà dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Cô đã sinh cho cậu hai nhà họ Lục hai đứa con trai, xét về thế hệ thì Gia Bách là bác ruột của con trai và con gái cô, trên đời này ai cũng có thể kết thành một đôi, chỉ trừ cô Dương và Gia Bách là không thẻ, rốt cuộc đây là điều cắm ky, cô Dương là người thông minh, làm sao có thể đụng vào điều cắm ky này?”

Trong lòng Dương Tâm có một tia giễu cọt.

Lúc này lại cùng cô chơi một ván bài đạo lý, cái lúc đứa con gái Thẩm Thanh Vi mà bà nuông chiều gây chuyện với cô thì tại sao lại không nghĩ tới một khi cô con gái này của bà mà rơi vào tay cô thì sẽ có kết cục gì?

“Bà chủ nhà họ Thẩm quả thực là một người hiểu biết, chỉ đáng tiếc cho cô con gái hồ đồ của bà đã làm ra thứ việc ngu ngốc đủ để khiến cho cô ta thân bại danh liệt.”

Bà chủ nhà họ Thẩm nhanh chóng hùa theo: “Đúng là con bé thật hồ đồ, nếu không cũng sẽ không nghĩ ra cái hành động ngu ngốc như vậy, cô Dương, cô cứ việc đưa ra điều kiện, chỉ cần nhà họ Thẩm chúng tôi có thể làm được thì nhát định sẽ không từ chối.”

Dương Tâm khẽ cúi đầu, vừa nghịch móng tay và chậm rãi lên tiếng: “Báo cáo thử nghiệm loại thuốc mới đã được đưa ra rồi, cô ta không chỉ ra lệnh cho Dương Khai thay đổi nguyên vật liệu, thậm chí đến mẫu thuốc do tôi nghiên cứu ra cô ta cũng thay đổi, cũng may là Dương Khai đã kịp thời hối cải mà trình bày sự việc với Cục Tư pháp, nếu không lô thuốc này một khi được đưa ra thị trường thì sẽ giết người, tôi cũng sẽ là người đầu tiên trúng đạn. Đối với một việc lớn như thế này, bà chủ nhà họ Thẩm đây nghĩ rằng một câu “tha cho con bé lần này” của bà có thể xem nhẹ mọi chuyện đã xảy ra sao?”

Bà chủ nhà họ Thẩm khẽ cau mày.

Bà không ngốc, làm sao có thể không nghe thấy sự uy hiếp trong giọng điệu của cô gái này.

Nhưng cho dù biết thì cũng làm gì được đây?

Cô nắm giữ trong tay bản báo cáo kiểm tra dược phẩm, một khi nó được đệ trình lên tòa án thì tội ác của Thanh Vi cũng sẽ được xác định.

“Vậy cô Dương cho rằng cách giải quyết nào mới là ổn thỏa?”

Dương Tâm chớp chớp mắt, nhướng mày nói: “Tôi nghe nói cô Thẩm từng cứu sống tổng giám đốc Lục, như thế này đi, tôi bỏ qua cho cô Thẩm lần này, bù lại cho phần ơn huệ này của các người, thế nào?”

Lâm Vũ Loan hơi giật mình.

Trực giác nói cho bà ấy biết rằng sự dây dưa giữa cô gái này và Lục Gia Bách sâu hơn so với bà ấy nghĩ.

Cô lại dùng cái cơ hội kiếm lời to lớn này để đổi lấy ơn cứu mạng mà Lục Gia Bách nợ Thanh Vi, thật là mạnh tay, nếu nói cô gái này không có suy nghĩ gì khác với Gia Bách thì có đánh chết bà ấy cũng chẳng tin.

Xem ra Thanh Vi đã thực sự gặp phải một đối thủ mạnh.

“Điều kiện này đối với cô Dương nghe chừng có vẻ hơi thiệt thòi. Nếu không thì thế này đi, tôi giao một trong những cơ sở thí nghiệm hàng đầu của nhà họ Thẩm ở Úc cho cô Dương, sau này cô có thể ở lại Úc để nghiên cứu phát triển các loại thuốc mới, không cần phải chạy nghìn dặm xa xôi đến tận Hải Thành nữa.

Chậc chậc chậc…

Cô Dương không khỏi líu lưỡi, không nói nên lời.

Một cơ sở thí nghiệm hàng đầu.

Để khiến cho cô rời khỏi Hải Thành mà bà chủ nhà họ Thẩm này đã bỏ ra không ít vốn.

Chẳng qua là…

“Đáng tiếc phải nói lời xin lỗi rồi, tôi đã thỏa thuận với tổng giám đốc Lục, anh ấy nói rằng nếu tôi có thể nhân cơ hội này để đổi lấy ơn cứu mạnh của cô Thẩm với anh ấy thì sẽ cho tôi ba cơ sở thí nghiệm, miếng mỗi mà bà chủ nhà họ Thẩm ném ra lại không hấp dẫn bằng của tổng giám đốc Lục, tôi đành phải từ chối vậy.”

Khóe miệng Lâm Vũ Loan co giật dữ dội.

Rốt cuộc thì bà ấy cũng hiểu rõ, cô gái này cùng với Lục Gia Bách thông đồng với nhau, kiên quyết muốn trả lại ơn cứu mạng bảy năm trước của Thanh Vi.

Thật là biết tính toán!

Thanh Vi ơi là Thanh Vi, con thật là hồ đồ, chỉ vì một sai lầm mà đem phung phí sạch sẽ tất cả lợi thế của mình.

“Được thôi, tôi đồng ý với yêu cầu của cô Dương.”

Dương Tâm nhướng mày cười, nói: “Bà đồng ý thì cũng không được tính, người đồng ý nên là chính cô Thẩm, đồng thời cũng phải hứa rằng sau này sẽ không bao giờ dùng ơn cứu mạng của mình để uy hiếp tổng giám đốc Lục làm bát cứ điều gì cho cô ta nữa.”

Lâm Vũ Loan ổn định lại tinh thần, cố kìm nén cơn tức giận đang dâng lên trong người, đột nhiên thay đổi đề tài: “Tính tình của cô Dương trái lại không giống mẹ của cô chút nào, ngoại hình lớn lên cùng hoàn toàn khác, nếu không phải cô mang họ Dương thì tôi còn nghi ngờ liệu cô có phải con gái ruột của Thục Quyên hay không nữa đấy.”

Dương Tâm sửng sốt, ngước nhìn bà ấy: “Bà biết mẹ của tôi ư?”

“Chúng ta đều là người trong cùng một vòng tròn, sao lại không quen biết nhau, nói mới nhớ, năm đó tôi và bà ấy còn nằm cùng một bệnh viện để chờ sinh, cô và Thanh Vi hẳn là được sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.”

Tập đoàn Trần Thị.

Phòng tổng giám đốc.

Trần Uyên ngồi vào bàn làm việc, lật xem một tập tài liệu trên tay.

Người trợ lý đứng bên cạnh lo lắng nói: “Tổng giám đốc Trần, mấy ngày nay giá cổ phiếu giảm mạnh, các nhân vật cấp cao của công ty đều đang rất hoang mang, thậm chí một số cổ đông còn muốn bán cỗ phần của họ lấy tiền, cô xem?”

“Cạch” một tiếng.

Trần Uyên ném đống giấy tờ trong tay lên bàn làm việc, có chút chán chường tựa lưng vào ghế xoay, hỏi: “Linh, tôi có thể tin tưởng cô không?”

Trợ lý Linh sững lại rồi gật đầu: “Tôi là người một tay cô bồi dưỡng nên, dù cho tất cả mọi người trong công ty có phản bội lại cô thì tôi cũng sẽ không bao giờ làm vậy.”

“Linh tốt.” Trần Uyên đứng dậy khỏi ghế, đi vòng qua bàn làm việc tới trước mặt cô ta, vươn tay vỗ vai cô ta rồi gần từng tiếng: “Tôi ra chỉ thị cho người trong bộ phận tài chính huy động vốn, trước tiên phải ổn định thị trường chứng khoán tước, sau đó tôi sẽ bán hết số cổ phần trong tay mình, rút ra một khoản tiền lớn, đợi đến khi giá cỗ phiếu hoàn toàn sụp đổ thì tuyên bố với bên ngoài là Trần Thị phá sản.”

Linh kinh ngạc nhìn cô, run giọng hỏi: “Tổng, tổng giám đốc Trần, cô muốn cầm tiền chạy trốn ư? Nhưng đó là phạm pháp.”

Bình luận

Truyện đang đọc