ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 536

 

Lâm Thanh bất lực lắc đầu: “Được rồi, vậy cô cũng đừng thuyết phục tôi đi Bali càng sớm càng tốt nữa. Tôi thực sự lo lắng cho tình trạng hiện giờ của cô. Tôi sợ cô đến khu Độ Giả một mình sẽ bị những ông già đó ức hiếp.”

 

“Không.” Hai mắt Hải Vy lóe lên vẻ kiên quyết: “Tôi đi tới chỗ Lạc Hồ. Anh nói đúng, có một số sự thật cần tôi phải thăm dò. Anh Thanh, anh gọi điện thoại cho anh ta, hỏi anh ta có tiện để tôi sống trong biệt thự riêng của anh ta hay không.”

 

Lâm Thanh cười vỗ nhẹ sau đầu cô ta: “Tôi lại nhìn thấy cô gái cứng cỏi và ngoan cường trước kia rồi. Được rồi, tôi sẽ liên lạc với cậu ta ngay bây giờ.”

 

… Buổi tối.

 

Khách sạn Thế Kỷ, thành phố Hải Thành.

 

Bà chủ đứng sau công ty Thái Trang đã bao toàn bộ tầng ba và dùng nó để chiêu đãi những nhân vật lớn trong hai giới chính trị và kinh doanh ở thành phố Hải Thành.

 

Xuất phát từ sự tò mò về người phụ nữ bí ẩn, Dương Tâm đã đồng ý đi dự tiệc với Lục Gia Bách.

 

Mấy đứa nhỏ không chịu ngồi yên ở nhà, cũng làm ầm lên muốn đi chơi.

 

Lục Gia Bách một tay xách một đứa, nhét hai đứa con trai lên ghế sau xe. Sau đó, một tay ôm con gái, một tay nắm tay bà xã chui vào ghế trước.

 

Dương Tùy Ý hét lên: “Bố già, dựa vào cái loại như bố thì về sau đừng mong sẽ có con trai nối dõi tông đường, cũng đừng mong đợi con trai bố sẽ kế nghiệp bố. Nếu thích con gái như vậy thì để cho con gái bố làm đi.”

 

“…”

 

Cô bé cười khúc khích trong vòng tay của bố.

 

“Bố, hai anh trai có phải là cây cỏ trong lòng bố không?”

 

Lục Gia Bách vươn tay nhéo khuôn mặt của con gái, nói một cách nhẹ tênh: “Không phải, ngay cả cây cỏ bọn nó cũng không bằng.”

 

Dương Tâm không chịu nổi anh nữa.

 

Nếu tiếp tục sinh thêm một cô con gái nữa, đừng nói là hai đứa con trai, e rằng ngay cả cô cũng không chiếm được bao nhiêu sự cưng chiều của chó già này.

 

Lục Gia Bách dường như nhìn thấy suy nghĩ của cô.

 

Đặt con gái vào chỗ ngồi và thắt dây an toàn xong xuôi.

 

Sau đó, anh đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Tâm, ghé vào lỗ tai cô nói: “Em không giống, anh sẽ cho em tất cả sự yêu chiều của anh, để mỗi ngày em đều có thể thỏa mãn trên mây.”

 

“…”

 

Gương mặt xinh đẹp của Dương Tâm đỏ lên.

 

Đồ chó này, trong miệng toàn mấy thứ gì đâu không à.

 

Yêu chiều này không phải yêu chiều kia được chưa.

 

Cô rất cảm ơn anh vì đã yêu chiều cô trên giường, nhưng cô không cần loại yêu này.

 

Anh thử để tay lên ngực tự hỏi mình, có lần yêu mãnh liệt nào mà anh không ép cô đến nỗi chết đi sống lại không?

 

Lục Gia Bách mở miệng cắn vành tai của cô, có hơi chộn rộn.

 

Làm sao bây giờ, mới có mấy ngày mà anh đã có phần nhịn không được.

 

Dương Tâm vỗ vào gáy anh một cái, đẩy đầu anh ra mấy cm, tốn hơi thừa lời mà nói: “Con gái còn ở phía trước đó, anh không biết xấu hổ nhưng em vẫn cần mặt mũi đấy.”

 

Trong giây tiếp theo, cô bé trong xe nói với giọng trẻ con non nớt: “Mẹ ơi, con ngủ rồi, con ngủ thật rồi.”

 

Nói xong, cô bé còn rất phối hợp mà cất tiếng ngáy.

 

“…”

 

… Khách sạn Thế Kỷ.

 

Lục Gia Bách dẫn vợ con mình đến phòng tiệc đã gây ra một vụ náo động lớn.

 

Nhà lãnh đạo giới chính trị nở nụ cười đi lên chào hỏi: “Không ngờ chủ tịch Trần cũng mời cậu Lục. Thật vinh hạnh được gặp cậu ở đây.”

 

Nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn Dương Tâm, nụ cười trên mặt càng đậm thêm: “Cô cả Dương gần đây đã làm rất nhiều việc tốt cho đất nước và nhân dân. Hoa Hạ chúng ta có một người toàn tài như cô thật đúng là vinh hạnh, vinh hạnh.”

 

Dương Tâm nhướng mày, cười như không cười nói: “Cảm ơn thị trưởng Vương khen ngợi, nếu ông có thể sửa xưng hô của tôi thì có lẽ vị bá tổng bên cạnh tôi sẽ càng vui vẻ. Lúc anh ấy vui vẻ, quyên góp một trăm tỷ cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

 

Thị trưởng Vương sửng sốt, sau một giây suy nghĩ, ông ta đã hiểu ra, nhanh chóng sửa lời: “Đúng, đúng, là tôi hồ đồ, tôi hồ đồ rồi, cô bây giờ là bà Lục, không nên gọi cô là cô Dương nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc