Chương 132: Tôi muốn thử làm phẫu thuật!
Trước đó, cô không biết, có thể coi như không tháy.
Nhưng bây giờ, cô đã biết được rồi, mặc dù ông cụ nói theo cách hỏi tưởng lại chuyện xưa, cũng không có ý đồ gì cả, nhưng biết chính là biết.
Cô không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì được, trực tiếp gạt sang một bên.
Lúc trước, nếu không phải là ông cụ ra tay cứu giúp, bà ngoại sẽ chết cóng ở trên đường lớn, mà mẹ cũng sẽ chết ở trong tã lót.
Đây chính là ơn cứu mạng, nặng như thái sơn, bà ngoại và mẹ không thể báo đáp, cô là đời sau, có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?
Đương nhiên là không thể!
Hiện tại chính là cơ hội báo ân tốt nhát.
Nhưng, cô không thẻ cầm được dao mỗi!
Ông cụ dường như nhìn thấu tâm trạng thất vọng và buồn bã của cô, vừa vuốt râu vừa cười nói: “Cô bé Dương không cần vào để tâm, ông chỉ nhớ đến bà ngoại của cháu, biểu đạt chút cảm xúc mà thôi. Ông cũng đã đến cái tuổi này rồi, ân oán trong quá khứ cũng đều bay theo mây gió rồi.”
“Sống lâu hơn một ngày cũng là đang chịu tội, bây giờ ông chỉ muốn xuống đắt gặp bạn già của ông thôi.”
Dương Tâm nhếch miệng, nở một nụ cười: “Nhìn tướng của ông, là tướng của người trường thọ, nhất định có thể sóng trăm tuổi, bây giờ, ông nên thư giãn đầu óc, duy trì thể trạng tốt mỗi ngày thì sớm muộn cũng sẽ chiến thắng được bạo bệnh.”
Ông cụ cười ha ha: “Chúng nó đổi phương pháp đến an ủi khuyên ông, ông nghe chán rồi, thỉnh thoảng nghe lời cháu nói về tướng, vẫn rất tươi mới, được rồi, cháu cũng không cần phải an ủi ông nữa đâu, không tìm được người làm phẫu thuật mở hộp sọ thì lấy đâu ra chuyện sống trăm tuổi được chứ?”
Dương Tâm rơi vào. trầm mặc.
Bà Trần nhận thấy bầu không khí có chút không thích hợp, vội vàng cười nói: “Xem ra, câu nói của người xưa vẫn đúng, không phải người một nhà không vào chung một cửa, bà ngoại và mẹ của Dương Tâm có mối liên hệ sâu sắc với nhà họ Trần như vậy, cũng đã định sẵn, cháu sẽ gả cho thằng nhóc nhà cô, cô biết, cháu muốn báo đáp phần ân tình này, vậy thì gả vào nhà họ Trần thôi, chăm sóc, phụng dưỡng, làm trọn đạo hiếu với ông nội.”
Ông cụ vỗ đủi: “Lời này đúng hợp ý bố, cháu mau sớm đi lĩnh giấy kết hôn với thằng nhóc Trần Tuần này đi, để lúc ông còn sống, có thể uống được ly trà mà cháu dâu dâng, chờ sau này xuống đất rồi, ông cũng có thể có lời bàn giao với bà ngoại của cháu.”
Dương Tâm cảm thấy mũi mình hơi cay, trong hốc mắt có màn sương đang lan tỏa.
Cô tin ông cụ, bởi vì ông cụ chẳng có lý do gì phải gạt cô cả, hơn nữa, những chuyện này cô chỉ cần điều tra một chút, nhất định có thể tra được ra kết quả.
Ngày trước, ông cụ và bà ngoại của cô hẳn là có một phần tình nghĩa.
Nếu không thì cũng sẽ không niệm tình hơn nửa đời người.
Phần nhân tình này, cô không thẻ coi như không nhìn thấy được.
Ánh mắt của cô rơi vào cổ tay phải của mình, đáy mắt của cô lóe lên một tia sáng nóng rực.
Có lẽ, cô có thể thử xem.
Thử đánh cược một lần vì phần ân tình cứu mạng lớn hơn cả trời này.
Cô thông suốt, từ trên ghế sô pha đứng lên, cúi chào ông cụ, cười nói: “Ông Trần, cháu vừa nhớ ra cháu có chút việc gấp cần phải đi ngay bây giờ, sợ là không thẻ dùng bữa với cả nhà được rồi, hay là, buồi tối cháu sẽ lại đến thăm ông, được không ạ?”
Trần Tuần đi theo: “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Dương Tâm móc chìa khóa xe từ trong túi áo của Trần Tuấn, nhíu mày nói: “Anh cho em mượn xe một lúc, sau đó, anh ở nhà tiếp ông nội thật chu đáo, buổi tối em lại đến, đừng hỏi em đi đâu, cũng đừng hỏi em đi làm gì, chờ tối về, em sẽ nói rõ ràng với anh.”
Dứt lời, cô bước nhanh ra khỏi cửa.
Trần Tuần muốn đuổi theo, nhưng lại bị ông cụ cản lại: “Cô bé vừa mới nói là cả nhà, chứng tỏ không có coi bản thân là người ngoài, thằng nhóc, ông nội chỉ có thể giúp cháu được bấy nhiêu thôi, phần còn lại, phải tự dựa vào cháu rồi.”
Trần Tuần dừng bước, cúi đầu gập người trước mặt ông cụ, cười nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn ông nội, nếu như không phải ông nội nói lại chuyện mấy chục năm trước, Tâm Tâm cũng sẽ không hoàn toàn bỏ xuống rào cản mà chấp nhận cháu, chấp nhận nhà họ Trần.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía bà Trần, lúng túng hỏi: “Mẹ, giọng điệu vừa rồi của cô ấy ra lệnh cho con, có giống như giọng điệu của vợ đang ra lệnh cho chồng không.”
“Thật đúng là một thằng nhóc thối tha.” Bà Trần cười mắng: “Cứ đợi làm chú rễ tương lai đi, đứa nhỏ này chạy không thoát được đâu.”
Sau khi Dương Tâm rời khỏi phòng khách, trực tiếp đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Ngồi lên xe, cô vừa khởi động xe vừa gọi cho Lê Vãn một cuộc điện thoại.
“Vãn Vãn, anh có một phòng thí nghiệm ở Hải Thành đúng không? Có thể dẫn tôi đi đến đó được không, tôi muốn phẫu thuật thử lại xem sao.”
Lê Văn hơi kinh ngạc, sau khi vô cùng kinh hỉ (bắt ngờ + vui mừng), vội vàng nói: “Được, số nhà 38 đường Tị Phong, tôi giúp cô mua vài con vật sống, cô cứ làm phẫu thuật trên động vật trước đã…”
“Ừm, đừng để lộ tin tức ra ngoài.”
“Biết rồi, Tâm tâm, cô thật sự rất tuyệt, tôi tin cô nhất định sẽ làm được.”
“Vậy sao? Tôi mượn lời chúc tốt đẹp của anh.”
Một tiếng sau, Dương Tâm đã đến số nhà 38 đường Tị Phong.
Đó là một mặt tiền nhỏ kín đáo, bên ngoài treo biển hiệu cửa hàng thuốc, Lê Vãn đang đứng tựa cửa đợi cô.
Sau khi Dương Tâm đỗ xe xong, tháo dây an toàn, bước ra khỏi xe.
Lê Văn vừa định mở miệng, Dương Tâm đã nói trước: “Vào trong rồi nói.”
Vào trong cửa hàng, bên trong còn có động thiên khác.
“Cô làm thông máy cái mặt tiền vậy, quy mô lớn thế.”
Lê Vãn nhún vau: “Dãy này cũng là sản nghiệp nhà họ Lê, từ đầu dãy đến cuối dãy.”
Được rồi, không hồ danh là thiên kim nhà giàu, tay phải to như thế.
Lê Văn kéo cô đi vào một căn phòng trong cùng.
Lọt vào tầm mắt cô là hàng loạt máy móc thiết bị được trưng bày, cùng các kệ chứa đẩy chai lọ.
Ánh mắt của Dương Tâm quét xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở vị trí bàn mỗ trung tâm.
Nháy mắt, cô cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Một màn máu tươi đầu đìa như thước phim sống động tua đi tua lại lại trong đầu, đan xen lẫn nhau.
Hai chân của cô bắt đầu run rầy, toàn thân như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh toát từ đầu đến chân.
Lê Vãn phát hiện được sự thay đổi tâm trạng của cô, sau khi do dự một hỏi, cô ấy đẩy cô đi về phía bàn mổ.
“Tâm Tâm, đi lên thử một lần đi, chỉ có thử, mới biết có được hay không, nếu như được, thì là may mắn của ông cụ, nếu như không được, thì cũng không thể trách cô được.”
Dương Tâm cứng đờ như máy móc tùy ý đề cô ấy đầy lên phía trước, đầu óc trống rỗng, sương mù dân tan đi, trước mắt hiện ra một hình ảnh.
Trên con đường đây tuyết, một người phụ nữ quần áo rách rưới tập tễnh bước đi, đề lại một hàng dấu chân nông sâu trên mặt đất.
Trong ngực cô ấy ôm một đứa trẻ còn quấn tã, rõ ràng là cô ấy đã lạnh cóng đến mức toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt đứa bé vào lòng như cũ, không đề cho đứa bé tuột khỏi vòng tay.
Cái này…
Ánh mắt của Dương Tâm dân trở nên mơ hồ.
Cái này là cảnh tượng do cô tưởng tượng ra, nhưng cô biết, đây chính là những gì mà bà ngoại và mẹ của mình đã trải qua.
Cô có thể tưởng tượng được ra cảnh bà ngoại ôm theo mẹ của mình ngã trước cổng nhà họ Trần, cũng có thể tưởng tượng ra được sự nhân từ của ông cụ Trần khi cứu hai mẹ con bọn họ.
Ân tình nhà họ Trần đối với nhà cô, thật sự cao hơn trời.
Bà ngoại, mẹ, con sẽ cố gắng hết sức đề giữ lại mạng sống cho ông cụ Trần, xin bà và mẹ phù hộ cho con, phủ hộ cho con có thể vượt qua được tâm ma, thuận lợi cầm được dao mổ.