ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 281: Xé ra là được rồi, đừng dính líu tới sư phụ của tôi!

Dương Tâm trợn tròn mắt.

Đó là, cô chính là con hồ ly tinh, không, con tiện nhân này chính là người âm thầm thao túng tổ chức làm trái nguyện vọng của anh sao?

Lời nói của Tổng giám đốc Lục khiến cho một tia hy vọng của ba ứng cử viên còn lại đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Tổng giám đốc Lục, đây là một cách quang minh chính đại để Dương Tâm đi cửa sau ạ.

Nếu cố tình như vậy bọn họ không thể chơi sòng phẳng được.

Phải đối đầu với Lục Thị, nếu sau này họ không muốn ở trong một vòng hỗn độn như vậy.

Anh Dịch gặp Anh Lục nói cho anh ta biết chuyện động trời, anh ta vội vàng đứng lên để sắp xếp: “Xem ra Tổng giám đốc Lục rất kỳ vọng vào sư phụ Huyền, cũng đúng thôi, một nhà thiết kế sáng tạo hàng đầu và giàu trí tưởng tượng như vậy bắt kỳ ai cũng sẽ đặt kỳ vọng lớn nhất, tuy nhiên tôi tin rằng hôm nay sư phụ Huyền đủ sức lực để có thể nắm giữ được vinh quang.”

Nói xong, anh ta đưa tay ra hiệu với Lục Gia Bách: “Tổng giám đốc Lục, buổi lễ sắp bắt đầu, xin mời các vị khách quý ngồi .”

Lục Gia Bách khẽ gật đầu, đang thong thả bước tới, cánh tay của anh đột nhiên nặng trĩu xuống.

Anh nheo mắt lại theo bản năng, và có một sự khó chịu hiện lên trên cặp lông mày của anh.

Lúc đó anh nghiêng đầu, nhìn thấy Dương Nhã đang ôm cánh tay của mình, trong mắt hiện lên một sự chán ghét.

Do khách quá đông nên anh không đẩy tay cô ta ra được, mà quay đầu nhìn Lục Thanh Thanh đứng bên cạnh Dương Tâm, không cần nói cũng hiểu được ý.

Cô ba nhà họ Lục trợn tròn mắt.

Anh cả dùng cách này đúng thật là không hề khách khí với cô ta Cô chậm rãi buông Dương Tâm ra, đi tới bên cạnh Dương Nhã, cười nói: “Nam nhân bọn họ đang bàn chuyện, chúng ta đừng đi lên, để tôi đưa cô đến khu danh viện ngồi.”

Mẹ nó.

Ai muốn đi đến khu danh viện cùng với cô chứ?

Dương Nhã tức giận, vừa rồi cô gái nhỏ này còn đang nịnh nọt Dương Tâm, cô ta đảo mắt nhìn chằm chằm vào cô, đừng tưởng rằng cô ta không biết cô muốn làm gì.

Chết tiệt…

Cô chỉ định đưa tay ra để hất cánh tay của cô ta xuống nhưng liệu có thay đổi được ý nghĩ đó.

Đang lo không có cơ hội đến gần hai đứa con hoang của Dương Tâm, bây giờ có Lục Thanh Thanh, mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn?

Nói không chừng cô ta có thể tự tay bỏ thuốc độc cho hay đứa con của cô ta.

“Được rồi, vậy tôi sẽ cùng Thanh Thanh đi tới khu danh viện.”

Lục Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, cô không ngờ Dương Nhã lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã chủ động kéo cô đi.

Lục Gia Bách đi nhanh về phía khu khách quý đang ngồi Dương Tâm nhanh chóng đi theo, thấp giọng nói: “Hình như Dương Nhã có vấn đề gì đó.”

“Ừ, cô ta có vấn đề là chuyện bình thường. Đừng quên rằng Bạch Trác là nhân tình của cô ta. Không có gì ngạc nhiên khi hai người cấu kết làm việc xấu.”

..” Dương Tâm suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy em phải làm sao?”

Lục Gia Bách cong môi nở nụ cười, khẽ thốt ra bốn chữ: “Tương kế tựu kế.”

Trên giá trưng bày, từng bức ảnh bản thảo của bồn tác phẩm lọt vào danh sách được lần lượt trưng bày.

Tiếp theo, một đội gồm hai mươi chuyên gia sẽ bỏ phiếu để xác định tác phẩm chiến thắng cuối cùng.

Dương Tâm thực ra không có hứng thú với việc thắng thua, hôm nay cô nhận lời mời tới đây, tắt cả đều là vì Bạch Trác.

Theo quan điểm của cô, danh hiệu và giải thưởng không chứng minh được điều gì. Một nhà thiết kế xuất sắc phải là vị vua thiết kế ra chiếc váy đặc biệt nhất.

*A, tôi cứ tưởng sư phụ Huyền Sương là một người đức hạnh và can đảm. Dù sao thì cô cũng được Cố Ngọc Ngạn dạy dỗ thì cũng nên là một hình mẫu của người ngay thẳng và cương trực, nhưng tôi không ngờ người đó lại dựa vào đàn ông để mua giải thưởng như một món hàng.”

Một trong ba ứng cử viên kia vang lên một tiếng than thở không hài lòng.

Dương Tâm ngồi cùng bọn họ, tất nhiên nghe rõ được những lời đó.

Cô mỉm cười nhìn đối phương, nhướng mày nói: “Cô Elle, xé đi là được rồi, đừng dính líu đến sư phụ của tôi, làm ứng viên thì phải có những phẩm chất cơ bản nhát, tích lũy một chút về đạo đức ăn nói.”

Ngay khi cô ấy thốt ra câu này, Elle đã nỗi giận ngay lập tức, bỏ qua sự an ủi của hai ứng cử viên, tức giận nói với Dương Tâm: “Chẳng phải bốn năm trước cô đã giành được vòng nguyệt quề giải nhất nhà thiết kế đầu tiên nhờ dựa vào địa vị của Cố Ngọc Ngạn hay sao? Bốn năm sau, lại nhờ cậy vào một người đàn ông có địa vị và nhờ anh Lục đứng ra mua chuộc ban tổ chức. Dương Tâm, nếu cô muốn tôi nói rằng cô vô dụng, căn bản trong bụng không có gì, lý do tại sao chiếc váy trở nên phổ biến trên toàn thế giới một thời gian trước đây hoàn toàn là dựa vào Lục Thị.”

Cô ta hét lên như đụng vào tổ ong vò vẽ, và ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt xung quanh.

Hai người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da vội vàng chạy tới và nhỏ giọng nói lên với Elle: “Xảy ra chuyện gì vậy, cô đang nói cái gì vậy? Đây là Hải Thành sao cô có thể cho phép mình được làm càn ở đây, còn không mau đi xin lỗi sư phụ Huyền.”

*Tôi không sai , tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?” Elle đột ngột đứng lên, cao giọng và hét lên.

Không đợi người đàn ông mặc vest lên tiếng, Elle chỉ vào mũi Dương Tâm và giận dữ nói: “Tôi nghe nói người phụ nữ này là đệ tử thân tín của Cố Ngọc Ngạn. Cố Ngọc Ngạn vô cùng thích cô ta. Không chừng cô ấy đã kết thân với sư phụ của mình. Vẻ đẹp đã quyến rũ Cố … “

Có một tiếng ‘bốp’ rõ ràng.

Tiếng mắng ngừng đột ngột.

Elle bụm má nhìn Dương Tâm với ánh mắt không thể ngờ được: “Cô, cô là đồ đê tiện, cô dám đánh tôi sao? Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không, thẹn quá hóa giận sao? Dương Tâm cô leo lên được như bây giờ chính là dựa vào …”

“Ba ba”

Lại là hai cái tát.

Nhưng lần này không phải là Dương Tâm, mà là …

Lục Gia Bách vung bàn tay độc ác của mình, và đôi mắt nhìn chằm chằm vào Elle, luồng khí mạnh mẽ tới nỗi làm cô ta ngã khỏi ghế.

“Là ai cho con chó điên này vào đây?”

Chỉ trong chín từ, hàm răng của Lục Gia Bách dường như bị bóp nát, cho thấy anh đang tức giận đến mức nào.

Người ta đồn đại rằng Lục Gia Bách tàn nhẫn nhưng không bao giờ đánh đập phụ nữ. Nhưng đây là lần đầu tiên.

Nhưng lại sử dụng cách đơn giản nhất mà thô bạo nhất, tát thẳng vào mặt vài cái.

Người đàn ông mặc vest sợ tới mức run rẩy, run giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi xin lỗi, là, là do công ty kiểm soát nhân viên không thuận lợi, để xảy ra chuyện này với sư phụ Huyền …”

Tổng giám đốc Lục không có nhiều kiên nhẫn nghe anh ta nói từng chữ từng chữa một, ánh mắt dừng ở bảng hiệu trên ngực của anh ta, giọng lạnh như băng nói: “Phó tổng giám đốc của thời trang Milan, a, tập đoàn thời trang lớn nhất ở Pháp, những nhân viên được nuôi dạy quả thực là kiêu căng và ngạo mạn, tất cả đều chạy đến chỗ của tôi để giương oai, thật là đáng tiếc.”

Vừa nói xong, người đàn ông mặc vest liền quỳ xuống đất, ra sức gập đầu trước mặt anh.

Anh ta không ngốc, làm sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của người đàn ông này?

Anh ấy, anh ấy còn có ý định mua lại Milan.

* Xin lỗi Tổng giám đốc Lục, xin lỗi sư phụ Huyền là do tôi dạy dỗ không tốt. Xin các vị giơ cao đánh khẽ.

Đại nhân không nên chấp tiểu nhân.”

Lục Gia Bách cầm lấy khăn lau ướt mà A Khôn đưa, lau sạch lớp phần dính trên lòng bàn tay, quay đầu nhìn Dương Tâm.

Người phụ nữ này quen lạnh lẽo buồn tẻ rồi, không bao giờ ra tay thì tuyệt đối sẽ không ra tay.

Những gì tiện nhân vừa rồi nói không chỉ xúc phạm cô, mà còn xúc phạm người sư phụ của cô, có lẽ bây giờ cô đang vô cùng tức giận.

“Em nói xem anh nên xử lý cô ta như thế nào?”

Dương Tâm cười lạnh, trong mắt vẫn còn sự tức giận Cô bước đến chỗ Elle từng bước, đưa tay ra và siết chặt cằm của cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc