Chương 224: Phòng tân hôn, anh ta đã từng cho cô một mái nhà!
Cô đang đánh cược Lâm Thanh vẫn còn nhớ kỹ tình cũ, đánh cược cuộc tình khắc cốt ghi tâm kia vẫn còn sức nặng quan trọng trong lòng Lâm Thanh.
Cuối cùng, cô đã đúng.
Năm phút sau, Lâm Thanh gửi một tin nhắn qua: ‘Cô nên biết cô ta đến gặp tôi sẽ là hậu quả gì. Bảy năm trước cô ta cùng bố mình hủy hoại tôi, bảy năm sau tôi chỉ có thể hủy hoại cô ta mới có thể giải được mối hận trong lòng. Nói vậy tức là nếu cô giao cô ta cho tôi, chính là đẩy cô ta vào địa ngục, dù thế cô vẫn muốn tự tay đưa cô ta cho tôi sao?”
Dương Tâm bắt đắc dĩ cười khổ, đưa điện thoại di động trong tay cho Trần Uyên.
Sau khi đọc xong, Trần Uyên mỉm cười, cười xong lại nhẹ nhàng khóc lên.
“Tâm Tâm, xin lỗi, tao biết mình không nên ích kỷ như vậy, không nên để mày chịu gánh nặng như này, nhưng bây giờ chỉ có mày mới có thể cứu được tao, chỉ có mày thôi.”
Dương Tâm lấy lại điện thoại trong tay cô, gửi một tin nhắn khác cho Lâm Thanh, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Địa chỉ Lần này bên kia trả lời rất nhanh, chưa đến mười giây đã gửi đến một dãy địa chỉ.
Sau khi xem xong, Trần Uyên lập tức đứng dậy khỏi ghé sofa, đi thẳng về phía cửa.
Giọng nói đau xót của Dương Tâm vang lên sau lưng cô: “Uyên Uyên, nếu không muốn tao cả đời này.
phải áy náy về mạng sống của mày, mày nhất định phải sống tốt, cho dù cả người đầy thương tích cũng phải biết tái sinh trở về, ít nhất ….đừng quên mày còn có người bạn là tao.”
Trần Uyên đột ngột dừng chân, cô không quay đầu lại, dùng âm thanh khàn khàn đứt quãng mà thốt lên: “Được.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Dương Tâm chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Có thể cô ấy có cách để cứu Trần Nhiên ra khỏi tù, nhưng có là gì?
Điều này sẽ chỉ khơi dậy lòng báo thù của Lâm Thanh hơn nữa. Cô ấy cứu được lần một lần hai, cứu được đến năm lần mười lần chắc?
Trái tim của Trần Uyên vốn đã yếu ớt, sau bao nhiêu năm chìm trong áy náy và tự trách, có lẽ hôm nay cô ấy phải trải qua một lần đau đớn tận tâm can mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, không chấp nhát chuyện quá khứ từng dây dưa.
Cô đã đẩy cô ấy vào địa ngục vô tận, nhưng cũng là đang cứu rỗi cô ấy.
Giờ cô chỉ mong cô ấy có thể giữ được lời hứa, kết thúc đoạn nghiệt duyên này để có cuộc sống mới.
Trần Uyên theo địa chỉ Lâm Thanh gửi cho Dương Tâm đi đến vùng ngoại thành, đó là một chung cư được núi bao quanh.
Khi đi ngang qua phòng bảo vệ, một nhân viên bảo vệ đưa cho cô một chùm chìa khóa, nói rằng anh Lâm đã dặn dò như vậy.
Cô đưa tay nhận lấy, cầm chìa khóa đi lên tầng sáu, mở cửa căn hộ số 602. Bên trong không có ai, nhưng được bày trí sang trọng, phảng phất có cảm giác quen thuộc.
Những ký ức ngày xưa ùa về trong cô như thủy triều.
Cách trang trí này …
Cách trang trí này …
Chính là Lâm Thanh, là năm đó anh ta tự tay thiết kế, thiết kế trang trí sắp đặt trong căn phòng cưới tương lai của bọn họ.
Anh ta nói sau khi kết hôn không ở biệt thự, quá lớn quá rộng rãi sẽ không có cảm giác của nhà, đến lúc đó sẽ mua một căn hộ vài trăm mét vuông, tự tay bọn bọ trang trí và sắp xếp đồ đạc bên trong, đấy mới thực sự là nhà.
Hóa ra anh ta đã từng bí mật chuẩn bị căn hộ này sau lưng cô.
Anh ta đã từng cho cô một mái nhà.
Là cô đã gián tiếp hủy hoại hết tất cả những điều này, tất cả tai họa của anh ta đều do cô mà ra.
“Lâm Thanh, Lâm Thanh…”
Đôi chân mềm nhữn của cô không còn chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, cô từ từ trượt xuống theo cánh cửa, ngồi gục xuống nền nhà lạnh lẽo.
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh sáng trong phòng từ từ mờ đi, cuối cùng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chứng.
Đêm đó, Trần Uyên không đợi được Lâm Thanh đến.
Vi vậy cô đã hiểu rằng người đàn ông kia có tình để cô đến sống trong căn hộ này, để cô sống trong đó, nếm trải sự phản bội và tổn thương đã từng gây ra cho anh ta.
Loại phương thức này có thể nói là tra tắn tâm can, khiến cô đau đớn gấp máy lần so với việc bị phanh thây xé xác.
Ngày hôm sau.
Trụ sở chính của Lục thị.
Thời hạn ba ngày Dương Nhã cho Dương Tâm để thiết kế váy cưới đã đến, cô ta ngạo nghễ xuất hiện ở Lục thị.
Lúc trước khi cô ta đến công ty, thái độ của những quản lý cắp cao kia không khỏi chiếu lệ qua loa.
Nhưng hôm nay thì khác, bây giờ cô ta đã là một ‘bà Lục’ tương lai, với thân phận ‘bà chử trên đầu, nên từ giám đốc đến nhân viên đều phải cung kính.
Điều này cực kỳ thỏa mãn lòng ham hư vinh của cô ta.
Từ tầng một đến tầng cao nhất, ai nhìn thấy cô ta đều kính cẩn gọi cô ta là ‘phu nhân tổng giám đốc, một đường a dua nịnh nọt khiến cô ta hoàn toàn bay lên trời.
Văn phòng thiết kế chính.
Dương Nhã chống eo đi vào, thấy Dương Tâm đang xem tài liệu, cô ta trêu chọc: “Nhà thiết kế Dương bận rộn như vậy, đừng nói đã quên nhiệm vụ ba ngày trước tôi giao cho cô.”
Ngón tay Dương Tâm đang lật tài liệu liền ngừng lại, sau đó nâng mắt lên, ánh mắt chuẩn xác rơi xuống vùng bụng phẳng lì của Dương Nhã, cong môi cười: “Cả thế giới đều biết cô mang thai. Cô không cần phải làm ra cái dáng vẻ này, còn sớm lắm, mới mang thai được một tháng, đi đường không cần phải chống eo đâu, trông mệt mỏi lắm!”
Nét mặt của Dương Nhã hiện lên vẻ không vui.
“Đừng tức giận. Cần thận động thai đó. Một khi động thai, sẽ phải chọc ối để điều trị. Có khi còn phải dùng máu của bồ cái thai để nuôi, sẽ bị trách tội đấy.”
Được rồi, đây hoàn toàn là cô đang bịa chuyện, chỉ muốn hù dọa cô ta mà thôi.
Quả nhiên khi cô nhắc đến việc chọc ối, khuôn mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Ài, trong bụng mang đứa con hoang, đội cái nón xanh to đùng cho Lục Gia Bách thoải mái như vậy, lúc nào cũng phải chú ý giữ bí mật, chỉ sợ làm lộ là xong đời.
Tội gì phải thế?
Dương Nhã trần định tinh thần, hung hăng nhìn cô chằm chằm, cắn răng hỏi: “Áo cưới của tôi đâu? Đã thiết kế xong chưa?”
Dương Tâm đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, cầm một bản mẫu trên bàn đi đến trước mặt Dương Nhã, “Đây…, dựa vào yêu cầu của cô mà thiết kế đấy. Cô xem xem đã hài lòng chưa?”
Dương Nhã vô thức nhìn xuống, chỉ cần liếc mắt một cái là cô ta đã kinh ngạc, chiếc váy cưới đẹp đế và sang trọng, được đính hàng nghìn viên kim cương màu tím sáng lấp lánh trên đó, vô cùng bắt mắt.
Chỉ có điều … để làm ra một chiếc váy cưới như vậy sẽ rất đắt, nếu Gia Bách biết chuyện, có trách cô ta xa hoa lãng phí không?
Dương Tâm nhìn ra tâm tư của cô ta liền mỉm cười nói: “Lục tổng đặc biệt căn dặn, muốn tôi thiết kế cho cô một chiếc váy cưới xa xỉ nhất trên đời này. Theo tôi được biết, chiếc váy cưới xa xỉ nhất thế giới hiện giờ được làm với giá sáu trăm tỷ, còn cái này ước tính ban đầu là chín trăm tỷ. Xin hỏi phu nhân tổng giám đốc có hài lòng không?
Để cô ta mặc chiếc váy cưới chín trăm tỷ kết hôn với một người ăn xin trên đường.
Lục Gia Bách, anh thật lợi hại.
Thật mẹ nó ác độc!
“Cô, cô nói cái này là do Gia Bách đặc biệt căn dặn sao? Anh ấy yêu cầu cô thiết kế một chiếc váy cưới xa xỉ như vậy cho tôi?”
“Là tôi dặn dò đấy.” Một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa.
Hai người nghe tiếng nói thì nhìn lại, liền thấy Lục Gia Bách lười biếng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực.
Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, hoàn toàn tôn lên khí chất trầm ổn nội liễm của anh, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Dương Nhã liền ngây người ra.
Dương Tâm liếc mắt, tên đàn ông chó này lại bắt đầu bày ra vẻ lẳng lơ rồi.
Dương Nhã run giọng hỏi: “Gia Bách, anh thật sự nhờ Dương Tâm thiết kế chiếc váy cưới này cho em sao?”
Lục Gia Bách cười cười, ẩn ý nói: “Đúng vậy, chỉ có chiếc váy cưới này mới có thể thể hiện được hoàn hảo đám cưới hoàng kim của cô!”