ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 28: Vẫn… thất đức như xưa!

Dương Tâm xây xẩm mặt này.

Loại đàn ông chó má này đang uy hiếp cô sao?

Người phụ trách chi nhánh châu Úc là bạn thân nhất của cô ở nước ngoài, cũng là người dẫn dắt cô bước vào ngành thiết kế.

“Anh Lục nói đùa rồi, là do tôi đơn phương hủy hợp đồng, nếu Lục Thị muốn đuổi việc, vậy thì cũng nên đuổi việc nhà thiết kế của chi nhánh là tôi, không liên quan gì tới Lục Tranh cả! Mấy năm nay anh ấy luôn ở chi nhánh châu Úc cần mẫn làm việc, mở ra thị trường mới cho nhãn hiệu thời trang của Lục Thị, không có công lao cũng có khổ lao. Tổng giám đốc Lục không phân công tự mà đuổi việc anh ấy, anh không sở mấy trăm nghìn nhân viên dưới trướng anh đàm tiếu sao?”

Lục Gia Bách khẽ cười, nhưng ánh mắt không hề có độ ẩm.

Bảo vệ người đàn ông khác thì nhiệt tình lắm, tới lượt anh thì ngay cả bữa cơm không được ăn cùng, anh khiến cô ghét đến vậy sao?”

“E là cô Dương chưa hiểu ý tôi rồi, tôi nói lại một lần nữa. Lê Trường không có mắt nhìn, không thể đảm nhận vị trí phụ trách chi nhánh châu Úc, tôi tước bỏ vị trí của anh ta, thì sẽ có người khác thay thế, đây là chuyện điều động nhân sự bình thường. Chốn công sở tàn khốc, người có năng lực thì mới trụ được.” Người có năng lực thì mới trụ được cái con khỉ.

Cô cả nhà họ Dương thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông của Lục diêm vương, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhận nhiệm vụ này. Anh Lục, phiền anh nhanh chóng nói cho tôi biết yêu cầu của em gái anh, tôi sẽ dựa vào yêu cầu của cô ấy để hoàn thành bản thiết kế”

Dứt lời, cô lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc túi trên bàn đi về phía cửa.

Lục Gia Bách xây xẩm mặt mày, đôi môi bạc mỏng mím chặt thành một đường kẻ.

Chạy nhanh thật đấy!

Vội vàng chạy đi câu dẫn đàn ông à?

Đưa mắt tiễn cô xong, anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn ăn, tìm số vệ sĩ A Khôn và gọi.

“Đi điều tra xem Dưỡng Tâm hẹn ai, hẹn ở đâu?

Phòng bao tầng ba.

Trần Tuấn đẩy cửa bước vào, thấy hai cậu nhóc ăn uống ngon lành, không kìm được mà bật cười: “Ăn chậm thôi, không ai giành của hai đứa đâu” Dương Tùy Ý thò đầu qua chiếc xiên thịt nướng, nhồm nhoàm gọi “bố Diễn”

Lục Minh cũng ngẩng đầu lên, học theo giọng điệu của cậu, ngây thơ gọi “bố Diễn”.

Cậu Dương lườm: “Đồ không biết xấu hổ..”

Cậu Lục hừ lạnh: “Cảm ơn nhé, quá khen!”

Trần Tuấn cười cười bước tới trước mặt hai nhóc, giơ tay ra xoa đầu Lục Minh, dịu dàng nói: “Cháu chỉ được gọi chú là chú thôi, vì chú và bố cháu là anh em họ, sau này đừng gọi bừa như thế, biết chưa?”

Cậu Lục nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ, thưa bố Diễn”

Cửa phòng bao lại được đẩy ra, Dương Tâm từ ngoài bước vào.

Mắt lướt qua gương mặt anh tuấn dịu dàng của Trần Tuấn, đôi mắt vốn lạnh lùng của cô dịu hẳn đi. “Em tới rồi à” Trần Tuấn nhướng mày, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, cười: “Anh còn tưởng em sẽ đến muộn đấy. Không phải em đi bàn chuyện công việc sao, sao lại về sớm thế?”.

Hai hàng lông mày Dương Tâm cau chặt, để lộ rõ vẻ giận dữ. Cô bước nhanh tới bàn ăn, cầm lấy chai nước ngọt trên bàn uống ừng ực, nghiến răng nói: “Gặp phải một con chó điên, còn chưa bắt đầu nói chuyện gì hết đã cắn người ta rồi, không nhắc tới anh ta nữa, em đói rồi”

Trần Tuấn cười nhạt, đương nhiên anh biết “chó điên” trong lời nói của cô chỉ ai.

Có thể khiến người phụ nữ này bực dọc, quả đúng là… anh họ anh vẫn thất đức như xưa.

“Anh đã tìm hiểu tình hình bên phía Tô Trị rồi, nếu quả thực không thắng được, vậy thì em đừng miễn cưỡng bản thân, anh đi nói với anh họ một tiếng, chắc anh ấy vẫn sẽ nể mặt thôi.”

Dương Tâm xua tay, cô không đồng ý: “Anh ta có gì mà cần anh đích thân ra mặt? Chỉ là bộ váy công chúa thôi mà, yên tâm, không làm khó em được”

“Đúng vậy, bố cháu có gì mà cần bổ Diễn ra mặt” Cậu Lục ngồi bên cạnh hùa theo.

Bộ dạng hám fame kìa. Hoàn toàn quên mất cậu nhóc là con của ai, và ai là bố của cậu rồi.

Dương Tùy Ý trợn trắng mắt, bất lực nói: “Lần đầu tiên tôi gặp phải người mặt dày như cậu đấy. Mới mấy ngày trước đúng là mù thật rồi, lại còn bắt tay với cậu chơi trò mèo. Bây giờ đâu đâu cũng bàn tán chuyện chúng ta là anh em, nghĩ thôi cũng thấy ngu si”.

Dương Tâm lạnh lùng lườm cậu một cái, không kìm được liền mỉa mai: “Tự tạo nghiệt thì không thể sống, ai bảo con giở nhiều trò mèo như vậy làm gì, lại còn gây họa cho mẹ nữa chứ. Nếu không nghĩ đến chuyện con đã ăn hết cơm của mẹ bảy năm nay, thì bây giờ mẹ sẽ vứt con vào bụng để đẻ lại”

Mẹ ruột đấy! “Cốc cốc cốc” Có người gõ cửa phòng bao, Trần Tuấn tưởng là nhân viên phục vụ, trầm giọng nói: “Mời vào”

Cửa mở ra, một đôi vợ chồng trung niên bước vào.

Sau khi nhìn rõ người đó là ai, Trần Tuấn và Dương Tâm lập tức sững sờ.

“Daddy, mami, sao hai người lại đến đây?” Trần Tuấn vội vàng bước tới, đưa tay nhận lấy áo khoác trên tay ông Tần.

Khi anh chuẩn bị nhận lấy chiếc túi trong tay Tân phu nhân, cánh tay liền bị mẹ đánh một cái: “Con tránh ra, Tâm Tâm, con lại đây cầm túi cho bác” Dương Tâm giật giật khóe miệng, nở một nụ cười gượng ép.

Cô vội vàng đi tới trước mặt hai người, gượng gạo giải thích: “Chuyện này… Tần phu nhân… Tùy Ý..”

Trần Tuấn nắm lấy cổ tay cô, mỉm cười nói: “Nếu bố mẹ đã tới đây rồi thì cùng ăn bữa cơm đi ạ, sau này đều là người một nhà cả, cũng nên ngồi xuống tìm hiểu nhau một chút.”

Tần phu nhận thấy con trai vui vẻ, vội vàng hùa theo: “Đúng đúng, bọn bác tới ăn trực đấy. Nhà hàng này là tài sản của Tân Thị. Bác nghe nói Trần Tuấn đặt cơm ở đây, đoán là nó chuẩn bị mời cháu đi ăn, nên mặt dày tới đây ấy mà. Tửu Tử, cháu hoan nghênh hai bác chứ?”

Dương Tâm không kìm được mà thở dài trong lòng.

Bây giờ cô đang rất loạn. Tuy cô không bài xích Trần Tuấn, nhưng cô không chắc chắn giữa họ có thể có hôn nhân hay không.

“Bác gái quá lời rồi ạ, đây là bữa cơm Trần Tuấn mời. Hai bác coi trọng cháu, đặc biệt tới đây thăm, cháu nên cảm kích mới phải, sao có thể không hoan nghênh hai bác tới được ạ?”

Tần phu nhân cười không khép được miệng.

Cô gái này đúng là càng nhìn càng thấy vừa mắt. Bất kể là lễ nghĩa, khí chất hay vẻ ngoài, tính cách, đều cực kỳ xứng với con trai của bà. Một đội trời sinh. Bà khoác lấy cánh tay Dương Tâm một cách tự nhiên, rồi dúi chiếc túi vào lòng cô, cười: “Đúng là cô gái ngoan, nếu đã chủ động xách túi cho bác, vậy thì bác coi như cháu đã nhận bác làm trưởng bối rồi nhé”

Cánh tay cầm túi của cô Dương bỗng cứng nhắc, khóe miệng không kìm được mà giật giật mấy lần liền.

Thì ra đây chính là nữ chủ nhân của Tần Thị, dễ gần thật.

Trần Tuấn khẽ cười, tiếng cười ấm áp vang vọng khắp căn phòng, tựa như một làn gió xuân.

Cậu Dương ném chiếc đùi gà trong tay lên bàn, chạy vội tới, ôm chầm lấy Tần phu nhân.

“Bà nội ơi, cháu cũng là đứa bé ngoan”

“Ọe” Buồn nôn chết đi được!

Cậu Lục lạnh lùng lườm một phát, rồi rít ra hai chữ từ kẽ răng: “Hàm fame”

Khi ấy, trong phòng liền vang lên tiếng cười gian tan, ngay cả ông Tần – người chưa nói lời nào cũng khẽ cười.

So với sự náo nhiệt trên phòng bao tầng 3, phòng bao tầng 2 ảm đạm hơn hẳn.

Tổng giám đốc Lục đang ngồi trên sofa… xem camera.

Bình luận

Truyện đang đọc