ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 217: Tên chồng ở trên đó đúng là Lục Gia Bạch!

Người đàn ông chó má này.

Dương Tâm cầm tập tài liệu trên bàn đập vào mặt anh.

“Cút”

Lục Gia Bách mỉm cười tiếp nhận tài liệu trên mặt, nhướng mày nói: “Em châm chọc anh trước. Tại sao không cho phép anh trêu chọc em?”

Dương Tâm liếc mắt, âm u nhìn anh rồi cười khẩy: “Em đang châm chọc anh sao? Bây giờ ngoài kia đã lan truyền khắp nơi, nói rằng anh và Dương Nhã kết hôn, sắp tới sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng.

Với tư cách là nhân viên, em gửi lời chúc phúc đến sếp có sai không?”

Tiếng cười của Lục Gia Bách ngày càng đậm hơn, anh đặt một tay lên bàn, rút bàn tay còn lại trong túi ra, từ từ nâng chiếc cằm gầy của cô lên.

“Bảo bối, em đang ghen tị, trong lòng khó chịu sao?”

Bảo bối Dương Tâm hừ lạnh một tiếng, đưa tay gạt móng vuốt của anh ra, nghiền răng nghiến lợi nói: “Đùa giỡn đủ chưa? Mau cút ra ngoài đi, em rất bận, không có thời gian nghe anh cọt nhả nói hết lời này đến lời khác đâu.”

Lục Gia Bách lắc đầu cười: “Anh đến đây để giải thích cho em. Chỉ có em mới có thể xuất hiện trong mục vợ của Lục Gia Bách anh. Không có người phụ nữ nào khác đủ tư cách. Đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài.”

Dương Tâm giật mình.

Cô còn cho rằng tên này có thể co được giãn được, để chơi chết Dương Nhã, khiến cô ta từ trên mây rơi xuống vũng bùn lầy, thật sự là chính mình làm mồi, lấy giấy đăng ký kết hôn cùng cô ta.

Nghe sự tức giận của anh bây giờ, có vẻ như không phải vậy.

“Anh mua chuộc người phụ trách Cục Dân chính rồi để anh ta giả mạo giấy đăng ký kết hôn?”

“Không, không, không.” Lục Gia Bách nhướng mày và mỉm cười, “Đúng là Dương Nhã đã kết hôn với Lục Gia Bách, một người ăn xin trên đường phố có cùng họ cùng tên với anh. Thực ra cũng không thể nói rằng người ăn xin đó cùng tên cùng họ với anh, bởi vì anh đã bỏ ra ba tỷ để khiến anh ta đổi tên.”

Dương Tâm nhìn vẻ mặt tà ác của người đàn ông trước mặt, khóe miệng co giật kịch liệt.

Khi một người đàn ôngbắt đầu tàn nhẫn, anh ta so với phụ nữ chỉ có hơn chứ không kém.

Đối phó với Dương Nhã theo cách này còn khó chịu hơn là giết cô ta.

“Quả nhiên là người độc ác, ai trèo lên người anh cũng đều không có kết cục tốt.”

Lục Gia Bách đi vòng qua bàn làm việc, đưa tay về phía cô và kéo cô lên khỏi ghế xoay.

Anh dùng một tay ôm eo cô, tay kia nâng cằm cô lên, cười nói: “Em là một ngoại lệ. Em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nếu ở trên người anh.”

Dương Tâm nhất thời không nói nên lời.

Sao cô lại cảm thấy tên chó này càng ngày càng phóng đãng?

Trước kia còn thu lại một chút, gần đây bắt đầu không có tiết chế với giới hạn nữa rồi.

“Đây đúng là tai họa của em, em nói này Lục Cầu, rốt cuộc anh vừa ý em điểm nào, để em sửa có được không?”

Lục Cầu không hề tức giận chút nào mà còn rất vui vẻ, ánh mắt rơi xuống chiếc bụng phẳng lì của cô, mỉm cười.

Anh vừa ý khả năng sinh sản của cô.

Sinh cho anh ba đứa con cùng một lúc, mang đến cho anh vô số điều bắt ngờ, làm sao anh có thể buông tay được?

Suy cho cùng, ông trời cũng yêu mến anh, người phụ nữ anh yêu lại chính là người phụ nữ đã từng cướp đi tấm thân trong trắng của anh, còn sinh cho anh hai con trai một con gái. Mối nhân duyên sâu nặng như vậy, nếu không ở cùng một chỗ thì đúng là trời đất không dung.

“Anh cười ngây ngốc cái gì vậy?” Dương Tâm bắt đắc dĩ mà nhìn anh.

Nhìn chằm chằm anh một lát, khẽ thở dài: “Ngoài kia không phải nói anh máu lạnh vô tình, tàn nhẫn bắt nghĩa sao? Vì sao em chỉ thấy là một cái đồ phóng đãng cợt nhả hết lời này đến lời khác? Em rất ngạc nhiên đấy, làm thế nào mà cái tính tình tẻ nhạt này lại lọt vào mắt chó của anh?”

Lục Gia Bách đưa tay lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô, đầu ngón tay lưu luyến, hừ một tiếng: “Bởi vì ở bên cạnh em cho anh thấy bộ mặt tốt đẹp nhất của hôn nhân, cho nên anh nghĩ em nên làm người bầu bạn cho cả đời này của anh. Dương Tâm, em đừng nghĩ trốn đi, cả đời này em đều chạy không thoát đâu.”

Lục Gia Bách cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ngay khi cô chuẩn bị phản khác liền lập tức lui ra.

Ánh mắt tập trung vào đống tài liệu trên bàn, anh nhướng mày hỏi: “Đang nghiên cứu tư liệu phạm tội của Trần Nhiên à?”

Dương Tâm sửng sốt: “Anh cũng biết?”

Nghĩ lại, lại cảm thấy hơi ngớ ngần khi hỏi vậy.

Hải Thành này là địa bàn của Lục Gia Bách, những thay đổi đột ngột trên thế giới đều không thể thoát khỏi tầm mắt của anh, huống chỉ là chuyện ở Hải Thành này?

Lục Gia Bách đưa tay đẩy cô ra, ngẫu nhiên cầm tư liệu trên bàn lên nhìn, cười nói: “Trần Uyên là bạn của em, anh trai cô ấy ngồi tù. Anh biết em sẽ không đứng ngoài quan sảt, nhưng lần này Lâm Thanh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không thể đề lại bất kỳ dầu vết nào cho chúng ta. Đọc những tư liệu này hoàn toàn lãng phí thời gian.”

Dương Tâm hơi hơi híp mắt một cái, ngưng giọng nói: “Vậy ý của anh là trơ mắt nhìn Trần Nhiên bị xử oan, nhìn anh ta bị kết tội và bị kết án?”

“Anh ta cũng không tính là bị oan.” Lục Gia Bách khẽ nói, “Mặc dù anh ta bị người khác xúi giục, nhưng động cơ phạm tội đã được xác lập. Anh ta biết rằng đây là một hành vi phạm pháp mà vẫn lao vào. Bây giờ lật xe cũng không oan. Mấy chục nghìn tỷ kia cũng không có cách nào tẩy sạch cho anh ta được.”

Vẻ thất vọng thoáng hiện lên trên mặt Dương Tâm.

Lục Gia Bách không hỗ là Lục Gia Bách, anh nói một lời liền chọc đúng chỗ hiểm, anh nói có lý đến mức cô không thể nào phản bác.

Lục Diệp nhìn cô cười, nhướng mày nói: “Tất cả chuyện này tưởng như là ngõ cụt, nhưng kỳ thực là có thể sống. Cởi nút thắt cần có người thắt nút, Lâm Thanh vì yêu sinh hận, đã từng khắc cốt ghi tâm.

Ngoài chuyện bây giờ anh ta đã cưới vợ, sinh con, anh ta đã dùng chân tình đối với Trần Uyên, bị người mình yêu phản bội, liệu mấy người đàn ông có thể chịu được?”

Dương Tâm híp mắt, lạnh lùng liếc anh ta một cái, trầm giọng nói: “Ý của anh là kêu Uyên Uyên đi tìm Lâm Thanh? Để cô ấy đích thân đi tìm hiểu ân oán này?”

Nói xong cô không đợi Lục Gia Bách đáp, tiếp tục nói: “Không được, không thẻ để Uyên Uyên đến gặp Lâm Thanh, nếu không cô ấy sẽ bị anh ta hành hạ đến chết. Uyên Uyên là người vô tội, không nên chịu tất cả những điều này. “

Lục Gia Bách liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Nếu cô ấy không chịu, cô ấy chỉ có thể nhìn anh trai mình bị kết án. Gia cảnh suy sụp, sự trả thù của Lâm Thanh vừa mới bắt đầu, Trần Nhiên đứng mũi chịu sao, Kế tiếp hẳn sẽ là bố Trần, Lâm Thanh đã bày trận bao nhiêu năm rồi, nhất định anh ta sẽ không mềm lòng, ngoài Trần Uyên ra, trên đời này không ai có thể ngăn cản anh ta báo thù.”

Dương Tâm mắp máy môi, cắn răng hỏi: “Anh không có cách nào sao? Nếu em nhờ anh giúp thì sao?

Anh có thể cứu Trần Nhiên không?”

Lục Gia Bách cười trầm thấp.

Anh lại vươn tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, ghé vào tai cô nói: “Phụ nữ thường phải trả giá rất nhiều khi nhờ một người đàn ông giúp đỡ. Tối nay anh sẽ đến biệt thự tư nhân, phục vụ anh thật tốt.”

Dương Tâm quýnh lên, dùng củi chỏ đánh vào ngực anh.

“Vô lại.”

Lục Gia Bách rên một tiếng, bật cười: “Anh muốn em đến biệt thự của anh nấu bữa tối cho anh ăn. Tại sao em lại muốn giao dịch xác thịt? Là do anh xấu xa hay suy nghĩ của em quá xấu xa?”

Đồ khốn nạn này.

Biệt thự nhà họ Lục, bên trong phòng ngủ.

Dương Nhã tựa vào đầu giường.

Tôn Bích Như ngồi ở bên giường cười với cô ta: “Nhã Nhã, đừng lo lắng, mẹ đã nhờ một người bạn ở Cục dân chính kiểm tra, tên chồng con ở trên đó đúng là Lục Gia Bách, hiện tại hai người là vợ chồng hợp pháp, người ngoài nhìn thấy con đều phải gọi một tiếng bà chủ Lục!”

Bình luận

Truyện đang đọc