Chương 236: Dương Nhã sảy thai!
Đối phương lặp lại một lần nữa.
Sau đó Dương Tâm nhìn thấy vẻ mặt của Lục Gia Bách càng lúc càng xang mét.
Cô không nhịn được tò mò.
Có thể khiến cho con chó này lộ ra vẻ mặt như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn.
“Được, tôi lập tức trở về.”
Sau khi Lục Gia Bách cúp điện thoại xong, cô nhíu mày hỏi: “Có phải Dương Nhã lại làm ra chuyện thiêu thân gì không?”
Lục Gia Bách nhìn cô, gần từng chữ nói: “Dương Nhã sảy thai, hình như là uống nhầm thuốc sẩy thai.”
“am Dương Tâm ngây người không hiểu gì, sau khi phản ứng lại xong thì mở to hai mắt: “Anh níu cái gì?
Dương Nhã uống thuốc sầu thai? Chuyện bày sao có thể thứ, không phải cô ta đang trông cậy vào cục thịt trong bụng để trở thành mợ chủ nhà họ Lục sao, làm sao có thể làm chuyện tự hủy mình chứ?”
Lục Gia Bách híp mắt, trong con ngươi bắn ra vẻ nguy hiểm nói: “Vậy chính là có người hạ thuốc tránh thai cho cô ta, nói thẳng thắn hơn là cô ta đã cản trở con đường của ai đó, cho nên bị đối phương ghi hận.”
Dương Tâm rơi vào trầm mặc, thật lâu mới mở miệng hỏi: “Có phải là bút tích của chỉ thứ Lục Thị không?
Bây giờ người của chỉ chính các anh càng lúc càng nhiều như thế, có một nhà độc đại như thế, bọn họ trừ khử đứa trẻ trong bụng Dương Nhã cũng tương đương với việc làm suy yếu thực lực của dòng chính, có lợi cho việc phân quyền đối với bọn họ.”
“Khó mà nói được.” Lục Gia Bách nói: “Cũng có thể là do bố của đứa con hoang trong bụng Dương Nhã kia, có khả năng là nhìn thấy chuyện không đúng cho nên vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, dù sao nếu để anh biết kẻ đó ai thì tên kia đừng mong có thể sống yên ổn.”
Dương Tâm từ trên ghế sopha đứng dậy: “Đi thôi, em đi với anh về nhà họ Lục một chuyến, có thể em sẽ nhìn ra được manh mối gì từ bên trong thuốc sảy thai.”
“Ừ”
Biệt thự nhà họ Lục.
Trong phòng vang lên tiếng khóc không ngớt.
Cách từ xa đã nghe thấy tiếng bà Lục đang kêu gào: “Ông trời ơi, rốt cuộc nhà họ Lục chúng ta đã tạo cái nghiệt gì, máy đứa cháu đang tốt đẹp thì một đứa tồi lại hai đứa xảy ra chuyện, có phải là ông thấy nhân khẩu của nhà họ Lục quá thịnh vượng cho nên mới hành hạ cháu của tôi như thế có đúng không?”
Sau đó là tiếng khóc của Dương Nhã vang lên.
Dương Tâm vừa đi tới cửa đã đột nhiên dừng bước chân lại.
Nếu cô cứ xông vào như thế này, chắc chắn con đĩ chó dại Dương Nhã kia sẽ cắn chặt lấy cô không thả, dội cái bô cứt bày lên đầu cô.
Mặc dù cô tùy tiện nhưng cũng không có nghĩa là phàm tiện, mong chờ người ta dội nước bản lên người mình “Em không vào đâu, anh vải người phụ trách của phòng điều trị báo cáo qua tình huống của Dương Nhã cho em xem một chút, mang luôn cả thức ăn có pha trộn thuốc sảy thai cho em xem một chút.”
Lục Gia Bách nghiêng đầu nhìn quản gia bên cạnh: “Làm theo lời cô ấy nói đi.”
“Dạ”
Dương Tâm quay người đi xuống tầng.
Lục Gia Bách đưa mắt nhìn cô rời đi xong rồi mới bước chân vào phòng ngủ của Dương Nhã.
Hai người phụ nữ trên giường vừa thấy anh đến thì cảm xúc càng trở nên kích động.
Bà Lục lảo đảo chạy tới nhào bổ vào trong ngực con trai.
Lục Gia Bách nhíu này, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy bà ta.
Nói gì thì nói đây cũng là mẹ ruột đã nuôi nắng anh.
“Gia Bách à, rốt cuộc nhà họ Lục chúng ta đã tạo cái nghiệp gì, vì sao ông trời lại đối xử với cháu mẹ như thế? Minh Minh đã như thế rồi, giờ đến cả thai nhỉ trong bụng Dương Nhã cũng như thế nữa…”
Tiếng nói của bà ta vừa dứt, Dương Nhã cũng giãy dựa muốn xông vào ngực Lục Gia Bách.
Lục Gia Bách thấy thế thì thản nhiên nói: “Em nằm im ở trên giường đừng nhúc nhích, từ từ điều trị tốt cơ thể, mấy ngày nữa là đến hôn lễ rồi, nếu em mà không hỏi phục thì làm sao mà giỏi chức hôn lễ được?”
Tiếng khóc của Dương Nhã trở nên im.bặt.
Cô ta kinh ngạc nhìn anh, giọng nói khàn khàn hỏi: “Gia, Gia Bách, em, con của em đã không còn nữa, chúng, chúng ta vẫn cử hành hôn lễ sao?”
Lục Gia Bách không trả lời, nghiêng đầu nhìn mấy người hầu nữ ở bên cạnh, một ngón tay chỉ vào Dương Nhã, mở miệng nói: “Các người nói cô ấy là ai?”
Mấy người hầu nữ nhìn nhau, không ai dám dẫn đầu mở miệng.
Một lúc sau, rốt cuộc cũng có một người không chịu nổi áp lực, nhút nhát nói: “Thưa cậu, cậu chủ, cô ấy là mợ Lục.”
Lục Gia Bách đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: “Trở về đi tìm quản gia lĩnh gấp đôi tiền lương, sau đó tiền lương mỗi tháng đều tăng lên gấp đôi.”
Cô gái sững sờ, sau khi phản ứng lại thì trên mặt đầy vui mừng.
Mấy người khác thấy được ăn quả ngon nên cũng nhao nhao gọi Dương Nhã là “mợ Lục”.
Lục Gia Bách mỉm cười nhìn Dương Nhã, nhíu mày hỏi: “Thấy chưa? Hiện tại toàn bộ thế giới này đều biết em là mợ Lục, làm sao hôn lễ này có thể hủy bỏ được?”
“Em cứ yên tâm nằm ở trên giường dưỡng sức, sau đó lấy trạng thái tốt nhất đi làm cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.”
Bà Lục chui ra khỏi ngực con trai, lảo đảo đi tới cầm tay Dương Nhã, giọng nói khàn khàn: “Bé ngoan, cháu cứ từ từ điều dưỡng cơ thể, chờ hai đứa cử hành hôn lễ xong rồi muốn sinh sao thì sinh, đừng quá thương tâm, cũng đừng quá suy nghĩ lung tung.”
Trong bụng Dương Nhã mừng rỡ.
Cô ta đã sảy thai rồi mà Gia Bách vẫn còn muốn cưới cô ta, có phải là mang ý nghĩa Gia Bách đã thấu được sự nỗ lực của cô ta đối với anh? Quyết định sinh sống tốt với cô ta?”
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì đứa con hoang trong bụng sảy mát là điều tốt, chờ sau khi hai người bọn họ kết hôn, cô ta sẽ có rất nhiều cơ hội mang thai con của Gia Bách, sinh ra người thừa kế của nhà họ Lục chân chính.
“Được, em sẽ nghe mọi người điều trị thân thể thật tốt, rồi làm cô dâu đẹp nhát.”
Bên trong phòng điều trị.
Dương Tâm cầm giám định báo cáo kết quả cặn bã của thuốc sảy thai, lại cầm báo cáo kiểm tra thân thể của Dương Nhã nhìn một cái, dần dần rơi vào im lặng.
“Sao rồi, có tra được gì không?”
Bên tai truyền tới tiếng của Lục Gia Bách lôi kéo suy nghĩ cô trở về với hiện tại.
Dương Tâm đưa một bản báo cáo đến trước mặt anh, thản nhiên nói: “Đây là cặn thuốc được lấy ra từ bên trong chén thuốc, sau khi trải qua giám định, xác định quả thực là thuốc sảy thai, hơn nữa còn là loại có hiệu quả vô cùng mạnh mẽ, có tổn thương vô cùng lớn với tử cung, chỉ sợ cả đời này Dương Nhã không thể nào làm mẹ được nữa, người này ra tay thật là độc ác.”
Lục Gia Bách đưa tay nhận lấy báo cáo, xem qua một cái.
Được rồi.
Nhìn không hiểu.
“Anh sẽ đi ra lệnh cho người đi thăm dò xem là tiệm thuốc nào bán loại thuốc này, xem xem có tra được manh mối gì không.”
Dương Tâm lắc đầu thở dài: “Loại thuốc này là thuốc cắm ở trong nước, chắc chắn là đối phương đã thông qua một con đường nào đó để mua từ nước ngoài trở về, chuyện này nếu mà tra thì quả thực không khác gì mò kim đáy biển.
Lục Gia Bách rơi vào im lặng.
Dương Tâm đưa tay vỗ vỗ vai anh, cười nói: “Dù sao cũng đâu phải con của anh đâu, mắt thì mắt, Dương Nhã là ác giả ác báo, đây chính là kết quả của cô ta, trên thực tế không cần em phải ra tay thì cô ta cũng sẽ tự tìm đường chết.”
Tin tức Dương Nhã sảy thai nhanh chóng được truyền ra bên ngoài.
Tất nhiên, người thật sự thương tiếc cho cô ta thì ít, còn người cười trên nỗi đau của người khác thì lại vô biên.
Dựa vào cáo gì mà tất cả chuyện tốt đều do một mình Dương Nhã chiếm hết?
Cô ta chỉ là một thứ nữ, có tư cách gì mà trở thành mợ chỉ của nhà họ Lục?
Bây giờ thời gian kết hôn sắp tới, cô ta lại đột ngột sinh non, đáng đời.
Nhà tổ nhà họ Thẩm.
Trong phòng làm việc.
“Bộp” một tiếng.
Thẩm Thành ném một đống tư liệu lên trên bàn trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Vi, khẽ quát: “Giải thích với anh xem đây là chuyện gì?”