Chương 984
Lời này xem như cho bà ấy hi vọng, vì vết thương luôn sẽ có một ngày lành lại. Chờ đến khi vết thương hoàn toàn lành lại thì có lẽ lúc đó họ vẫn còn có thể nối lại tình mẹ con.
Tiếng tát im bặt.
Lâm Vũ Loan cực kì vui mừng nhìn cô, thấy sắc mặt của cô vẫn cứ lạnh lùng như vậy thì bà ấy lại nghiêng đầu nhìn về phía chồng mình ở bên cạnh: “Ông Thẩm, ông có thấy không, con gái nói chuyện với tôi, con bé nói chuyện với tôi rồi.”
Bố Thẩm vỗ tay lên bả vai vợ mình, ông ấy gật đầu thật mạnh: “Đúng, con gái nói chuyện với bà rồi, chúng ta vẫn còn cơ hội chậm rãi chữa trị vết thương lòng của con gái, sưởi ấm trái tim của con bé.”
Nói xong, ông ấy quay đầu nhìn Dương Tâm rồi nói: “Bố quyết định tổ chức buổi họp báo, tuyên bố trục xuất Thẩm Thanh Vi ra khỏi nhà họ Thẩm, sau đó cho con nhận tổ quy tông, khôi phục thân phận con gái nhà họ Thẩm của con. Tâm Tâm, con nghĩ thế nào?”
Dương Tâm tự động bỏ qua nửa câu sau, cô lạnh lùng hỏi: “Chỉ đơn giản trục xuất ra khỏi nhà họ Thẩm thôi ư? Cô ta làm nhiều chuyện xấu như vậy thì nên chịu luật pháp nghiêm trị, hai người nghe cho rõ đây, tôi muốn cô ta phải vào tù.”
“Chuyện này. . .” Bố Thẩm hơi khó xử.
Ông ấy đã đáp ứng Trần Cát Phượng là sẽ thả Thẩm Thanh Vi rồi.
Nếu như ông ấy không giữ lời hứa thì chắc chắn là mụ điên ấy sẽ công bố thân phận Môn Chủ Tu La Môn của Tâm Tâm.
Bây giờ ông ấy không sợ nhà họ Thẩm bị liên lụy mà chỉ lo lắng con gái mình bị làm hại mà thôi.
Tu La Môn đắc tội quá nhiều người, cô làm môn chủ, gây vô số thù hằn, nếu để cho kẻ thù biết thân phận thực sự của cô thì cô sẽ mãi mãi không thể sống yên bình được.
Con gái của ông ấy chịu khổ nhiều năm như vậy, bây giờ vất vả lắm mới chờ được ánh sáng hi vọng, sao ông ấy có thể trơ mắt nhìn cô phải gặp nguy hiểm thêm một lần nữa, ngày nào cũng phải sống trong lo lắng sợ hãi cơ chứ?
“Tầm Tâm, con có thể tha cho cô ta một con đường sống không? Bố đã trục xuất cô ta ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.”
Dương Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười, gương mặt cô nghiêm lại, đôi mắt lại càng lạnh lẽo hơn.
“Nếu hai người yêu thương cô ta như vậy thì đuổi cô ta ra khỏi nhà làm gì? Cứ giữ lại đi, tôi cũng không muốn thân phận con gái của nhà họ Thẩm đâu, cứ để lại cho cô ta đi.”
“Tâm Tâm. . . . . .” Bố Thẩm muốn nói lại thôi.
Ông ấy muốn nói chuyện Trần Cát Phượng uy hiếp mình cho con gái, nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo của Trần Cát Phượng thì ông ấy lại không thể không dừng câu chuyện lại.
“Hai người không cần để ý đến cảm nhận của tôi làm gì, dù sao hai người cũng không để đứa con gái như tôi ở trong mắt, hai người có tha cho cô ta thì tôi cũng sẽ không tha đâu.”
Bố Thẩm còn muốn nói thêm điều gì nữa thì đã bị Thẩm Thành kéo lại.
“Trông Tâm Tâm có vẻ suy yếu lắm, có chuyện gì thì cứ để sau này hãy nói.”
Miệng của bố Thẩm hơi khép mở, nhưng sau khi ông ấy nhận được ánh mắt ra hiệu của con trai mình thì những lời sắp nói ra đến miệng lại đều nuốt ngược trở vào.
“Được rồi, vậy con nghỉ ngơi cho tốt nhé, buổi chiều bố sẽ tổ chức cuộc họp báo tuyên bố chuyện này.”
Dương Tâm không đáp lại, cô hoàn toàn không coi trọng việc này.
Họ không trừng trị Thẩm Thanh Vi, chứng minh ở trong mắt họ đứa con gái nuôi kia hơn xa con gái ruột như cô.
Sự thật tàn khốc này, cô không nhận cũng phải nhận.