ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 213: Dương Nhã không phải mẹ ruột của Minh Minh!

Nhất định cô ta sẽ nghĩ cách giết cậu nhóc.

Ngày hôm sau, vợ chồng Dương Thành và Tôn Bích Như đến thăm nhà họ Lục.

Không đợi bọn họ ngỏ lời về hôn lễ, bà Lục đã mở đầu nói về chủ đề này.

“Ông thông gia, bà thông gia, nếu Nhã Nhã đã mang thai đứa con thứ hai, cũng nên tính đến chuyện kết hôn của con bé và Gia Bách rồi. Hai người xem khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ cùng ông Lục đến cửa cầu hôn.

Trong lòng Dương Thành vui đến nở hoa, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ do dự, làm bộ khó xử nói: “Không biết thái độ của Gia Bách như thế nào? Dù sao cũng là bọn họ kết hôn. Nếu như chú rễ không đồng ý, chúng ta có nói nữa cũng vô dụng.”

Bà Lục đã quyết tâm muốn Dương Nhã vào cửa rồi.

Được rồi, bà ta không thể không nói con gái nhà họ Thẩm hơn Dương Nhã gấp mười gắp trăm lần, nếu còn chút lý trí, chắc canh ta nên chọn con gái nhà họ Thẩm.

Nhưng mà đó chính là do Lâm Vũ Loan sinh ra đấy, người phụ nữ bà ta ghen ghét nhất trong đời, nếu như đồng ý để con gái bà ta vào cửa nhà họ Lục, sau này còn không phải tức chết sao?

“Thông gia yên tâm. Trước khi tổ chức buổi họp báo ngày hôm qua, tôi đã nhờ người của bộ phận quan hệ công chúng thăm dò ý tứ của Gia Bách. Gia Bách không ngăn cản tôi, chứng tỏ rằng nó đã thừa nhận cái thai trong bụng Nhã Nhã. Tôi sẽ khuyên nó lần nữa, có lẽ nó sẽ đồng ý. Nếu hai người không yên tâm, tôi sẽ để cho nó đưa Dương Nhã đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước, có được không?”

Dương Thành vội vàng gật đầu nói: “Vậy thì tất cả đều nhờ cậy vào bà thông gia. Bây giờ bọn nó cũng đã có hai đứa trẻ rồi, đúng là nên kết hôn rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, thông gia nói đúng. Hai ngày nay Gia Bách bận rộn quá không có về nhà, sau khi nó trở về, tôi sẽ nói chuyện với nó, hai người cứ yên tâm chờ tin tốt.”

Phòng thí nghiệm của Lê Văn Trinh.

Dương Tâmcầm một bản báo cáo xét nghiệm đi ra khỏi phòng.

Lục Gia Bách nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, vội vàng hỏi: “Kết quả thế nào?”

Dương Tâm lắc đầu, không nói gì, đưa cho anh báo cáo xét nghiệm trong tay.

Lục Gia Bách đưa tay nhận lấy, không có kiên nhẫn nhìn một đống số liệu trên đó, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.

‘Đã giám định, hai người không có mối quan hệ mẹ con về mặt sinh học.”

Lục Gia Bách vô thức siết chặt tờ giấy, lửa giận ngập trời tràn ra trong mắt anh.

Không trách được anh tức giận đến thế, bị một người phụ nữ bỉ ổi lửa gạt suốt bảy năm trời, đổi lại là bất cứ ai cũng đều nỗi giận, nói gì Lục Gia Bách?

Dương Tâm đưa tay nắm chặt cánh tay anh, nói: “Anh bình tĩnh một chút, đây là kết quả nằm trong dự: đoán còn gì?”

Lục Gia Bách mạnh mẽ nhắm chặc chẽ hai mắt lại, hít sâu mấy hơi rồi mới mở mắt ra lần nữa: “Dương Tâm, em không thấy trùng hợp sao?”

Dương Tâm sửng sốt.

Ngây người nhìn anh: “Ý anh là gì?”

Lục Gia Bách đưa tay ôm lấy vai cô, giọng nói khàn khàn: “Em sinh cùng ngày với Dương Nhã, con trai lớn của em chết ngay khi sinh. Cô ta đem đứa con trai xáu số của mẹ ruột giả mạo mà trèo vào cửa nhà họ Lục. Tất cả điều này quá trùng hợp.”

Cả người Dương Tâm run lên, cô không có ngu ngốc, ngược lại rất thông minh, người đàn ông này chỉ ra một điểm, cô liền nghĩ tới điểm mắu chốt.

=Y/ ý của anh là năm đó Dương Nhã đem con trai lớn của em đến nhà họ Lục giả mạo sao? Chuyện này, chuyện này không có khả năng. Tùy Ý và Tùy Tâm là con của Lục Gia Tân, Minh Minh là con của anh, một bào thai sinh ba, làm sao có thể có hai bố ruột được?”

Lục Gia Bách xoa xoa ấn đường: “Đợi một chút, đợi một chút đã, đừng vội vàng, chúng ta không thể lo lắng, bình tĩnh một chút, suy nghĩ xem đã xảy ra sai sót chỗ nào.”

Nói xong, anh từ từ buông cô ra và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.

Sau khi Dương Tâm sững sờ tại chỗ một hồi, dường như đã nghĩ ra điều gì, nhanh chóng cúi người nhặt báo cáo thẩm định trên mặt đất lên.

Sau khi đọc kỹ hồi lâu, trong lòng có cảm giác hụt hãng.

Thầy cô cư xử kỳ lạ, Lục Gia Bách ngồi xỗm ở bên cạnh cô lo lắng hỏi: “Sao vậy, em phát hiện ra chuyện gì sao?”

Dương Tâm mắp máy môi, khàn giọng nói: “Nếu Minh Minh thật sự là con trai lớn của em, thì thằng bé và Dương Nhã cũng sẽ có quan hệ huyết thống. Dù sao Dương Nhã là em gái ruột của em, đều là con của Dương Thành, cùng máu mủ. Nhưng em đã xem kỹ báo cáo này rồi, không có số liệu nào trên đó cho thấy Minh Minh và Dương Nhã là họ hàng gần của nhau. “

Một sự thất vọng thoáng hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Lục Gia Bách, anh buột miệng hỏi: “Em với Dương Nhã thật sự là chị em sao?”

Dương Tâm nhíu mày: “Anh nói thế là có ý gì?”

“Thực xin lỗi.” Lục Gia Bách nhận ra mình đã nói sai, vội vàng giải thích: “Anh mắt kiểm soát, nói không lựa lời, em đừng để trong lòng.

Dương Tâm liếc anh một cái, chậm rãi đứng dậy, khẽ nói: “Trước mắt chỉ có thể chắc canh ta rằng Minh Minh không phải do Dương Nhã sinh ra. Còn mẹ ruột của Minh Minh là ai, thì anh phải tự mình điều tra.

Còn em có lẽ không nên ôm hi vọng như vậy, con của em đã chết rồi, em không thể tự lừa mình dối người.”

Lục Gia Bách cũng đứng lên theo: “Đưa ra suy đoán như vậy là anh không cân nhắc kỹ. Anh xin lỗi, cho em hy vọng rồi lại để em thất vọng.”

Dương Tâm khoát tay, nói sang chuyện khác: “Anh định xử lý Dương Nhã như nào đây?”

Lục Gia Bách cười lạnh lùng, trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đây mới chính là Lục Gia Bách, người đứng đầu Lục thị có thủ đoạn kinh người, tàn nhẫn vô tình.

“Nếu cô ta đã không phải mẹ của Minh Minh rồi, vậy thì anh cũng không cần bận tâm nhiều như vậy. Chơi đùa với nhà họ Lục bảy năm trời, đã đến lúc cô ta phải trả giá rồi.”

Buổi tối, Lục Gia Bách trở về biệt thự của nhà họ Lục.

Trong phòng khách, bà Lục lôi kéo anh nói một tràng.

Vốn cho rằng anh sẽ phản đối như mọi khi, nhưng nằm ngoài dự kiến của bà ta là anh đã sảng khoái đồng ý lên kế hoạch cho việc kết hôn/ “Chuyện này mẹ cứ trực tiếp quyết định, không cần hỏi ý kiến của con. Mọi người cứ bàn bạc trước đi.

Con lên lầu xem Dương Nhã.”

Bà Lục cười rạng rỡ, nói: “Tốt tốt tốt, con nên lên xem con bé một chút. Phụ nữ mang thai không dễ dàng gì, con nên quan tâm con bé nhiều hơn.”

“Vâng.”

Anh sẽ quan tâm cô ta thật tốt.

Trên lầu hai.

Lục Gia Bách đi thẳng đến phòng của Dương Nhã, vươn tay đẩy cánh cửa khép hờ.

Động tác không mạnh nhưng vẫn quấy nhiễu Dương Nhã đang ngủ say, cô ta đột nhiên mở mắt ra, sau khi nhìn thấy là ai tới, liền lộ ra vẻ vui mừng.

“Gia Bách, anh đã trở về.”

Lục Gia Bách dừng lại cách mép giường khoảng ba mét, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.

Mang thai đứa con hoang, còn mơ tưởng ngủ với anh, sau đó đem cái nghiệt chủng này đỗ lên đầu anh, làm cho cả Lục thị đều đội một cái nón xanh thật lớn.

Ah.

Người phụ nữ này sợ rằng còn chưa biết thủ đoạn của anh.

Dưới ánh mắt lạnh lùng soi mói của anh, Dương Nhã dần dần thu lại ý cười trên mặt, chật vật nhìn anh, run rẫy hỏi: “Gia Bạch, anh làm sao vậy, sao lại nhìn em như thế?”

Lục Gia Bách đột nhiên nở nụ cười, khóe môi gợi lên độ cong tà mị, ánh mắt rơi vào cái bụng phẳng lì của cô ta, chằm chậm nói: “Cái bụng của cô đúng là không thua kém, hi vọng cái thai này là con gái.”

Dương Nhã sửng sốt.

Con gái?

Không, cô ta không thể sinh con gái.

Sinh ra cái loại lỗ vốn như vậy làm gì?

Sau này làm sao trông cậy vào nó đề tranh giành gia sản của Lục thị được?

“Gia, Gia Bách, nếu là con trai, anh sẽ không thích nó sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc