Chương 548
Cái mà cô con gái thị trưởng này muốn, e vừa đúng là thứ mà cô không thể cho được.
“Reng reng.”
Đường dây nội bộ vang lên, là một dãy số cố định.
Tổng thư kí chỉ chỉ ra ngoài cửa, sau đó âm thầm lui ra ngoài.
Dương Tâm cầm ống nghe đưa đến bên tai.
Đối phương nói vài câu, cô vô thức nhíu chặt mày.
Cục di tích văn hóa?
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời của các ông lại cho anh Lục, mời anh ấy đến làm đại sứ bảo vệ cho di tích văn hóa này.”
Là phó cục trưởng cục di tích văn hóa gọi đến, muốn mời Lục Gia Bách làm khách mời đặc biệt, đợi sau khi di tích văn hóa đến Hải Thành sẽ cùng nhau đi tham quan.
Nói trắng ra chính là muốn mượn việc này lấy tiền từ trên chủ tịch Lục bá đạo.
Di tích văn hóa này về nước, bên trên chắc tốn không ít tiền.
Hiện nay đúng là thời điểm thiếu hụt vốn, không tìm ông chủ nhiều tiền Lục Gia Bách này thì tìm ai?
Sau khi ngắt máy, cô đứng dậy đi ra phía cửa.
Vòng qua phòng thư kí, đẩy cửa phòng chủ tịch ra, trước mặt là một màn khiến cô choáng váng.
Chỉ thấy cô cả Vương đang ngồi xổm nhặt văn kiện rơi dưới đất, chủ tịch bá đạo ngồi dựa trên sô pha mặt không chút cảm xúc.
Ánh mắt anh cực kì lạnh lẽo, thậm chí từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy.
Không cần đoán, chắc chắn là cái vị thiên kim thị trưởng không biết trời cao đất dày này đụng đến anh rồi.
Dương Tâm từng bước đi đến bên cạnh cô gái đang ngồi trên đất, giày đế bằng giẫm lên trang giấy mà cô ta chuẩn bị đưa tay ra nhặt, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Cô Vương, cô xuất thân cao quý, là con gái ruột gia đình chính trị, chỉ dựa vào thân phận này cũng đủ để khiến vô sô người ghen tị, nhưng có một số người đàn ông không phải là để cô hi vọng có được, vì vậy nhân lúc bản thân vẫn còn kiểm soát được thì hãy gắng sức mà kiểm soát cái phần rục rịch manh động đó lại, phu nhân chủ tịch tương lai của tài phiệt Lục Thị chỉ có một người, đó chính là tôi, tất cả người khác muốn ngấp nghé làm người phụ nữ của anh Lục, đều chỉ có thể xem là tình nhân, cô kiêu ngạo như vậy, hẳn là sẽ không cam tâm làm một tình nhân gọi lúc nào đến lúc đó đâu nhỉ?”
Một giọt nước mắt óng ánh từ trong khóe mặt Vương Ái Linh lăn xuống.
Dương Tâm mặc kệ cô ta, bước về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Lục Gia Bách đứng lên ôm lấy eo cô, dịu dàng hỏi: “Ba giờ rồi, có đói không?”
Giọng nói của anh rất mỏng, rất nhu hòa, lộ ra tình cảm không thể che giấu, nào có vẻ lạnh lùng như bên ngoài nói?
Vương Ái Linh khẽ nhướng mắt, quét mắt về phía hai người đang dựa sát vào nhau, sau đó ôm văn kiện xông ra khỏi văn phòng.
Lục Gia Bách nhìn bóng dáng bỏ chạy của cô ta, bất giác nhíu mày nói: “Có lẽ sự lo lắng lúc trước của em chính xác rồi, anh không nên vì bán cho thị trưởng Vương một chút thể diện mà đem mối họa này đặt ngay bên mình.”
Dương Tâm cười cười lắc đầu, an ủi nói: “thị trưởng Vương là người đứng đầu giới chính trị ở thành phố Hải Thành, mặc dù bây giờ anh đã không cần xem sắc mặt ông ta mà làm việc nữa, nhưng hai bên đều ở trong cùng một thành phố, cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng sẽ gặp, không thể để mối quan hệ này bế tắc, cái này đối với sự phát triển trong tương lai của Lục Thị cũng không tốt.”
Lục Gia Bách cười lạnh: “Lúc trước anh chính là lo lắng điều này, vì vậy mới thuận theo ý ông ta, con gái ông ta nếu như hiểu quy tắc, vậy thì anh sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nếu cô ta muốn vượt quá bổn phận thì đừng trách anh không nể tình.”
Dương Tâm thấy anh có dấu hiệu tức giận, vội vàng đổi chủ đề: “Vừa nãy cục di tích văn hóa gọi điện thoại đến phòng hỗ trợ đặc biệt, cục trưởng đích thân mời anh làm đại sứ bảo vệ cho di tích văn hóa chuẩn bị đưa đến Hải Thành, còn mời anh tới ngày di tích văn hóa đến cùng nhau đi tham quan.”
“Ha.”
Lục Gia Bách cười giễu cợt: “Đại sứ bảo vệ cóc khô gì, muốn ta rút tiền quyên góp thì cứ nói thẳng.”
Ơ… Được thôi, mặc dù mục đích của bọn họ quả thật là như vậy, nhưng có cần nói thẳng ra vậy không?
“Dù sao chuyện này em nói với anh rồi, anh muốn đi hay không thì tùy anh, anh làm việc đi, em đến tiệm cà phê gặp ân sư một chuyến.”
Tối hôm qua tin tức cô đấu giá thành công “Nước Mắt Người Đẹp”
rất nhanh đã truyền khắp Hải Thành, ân sư chắc có lẽ cũng nhận được tin rồi.
Có điều ông ấy không hề gọi điện thoại qua hỏi.
Có lẽ sự cố chấp của ông đối với sợi dây chuyền này đã phai nhạt rồi.