Chương 260: Chú thật sự là bô cháu ư?
Ò, thế mà dòng họ lại bảo cô ta chủ động hủy bỏ hôn sự với Triệu An cơ đấy.
Nực cười!
Thật đúng là vô cùng nực cười!
Vì thanh danh, đến cả hạnh phúc cả đời của cô ta bọn họ cũng không quan tâm sao?
Phó Đức Chính lạnh lùng liếc nhìn cô em gái đối diện rồi thở dài: “Đây là cách tốt nhất mà anh với bố có thể nghĩ ra, nếu Triệu An đã có phụ nữ và con trai bên ngoài thì cậu ta không còn tư cách trở thành con rễ của nhà họ Phó chúng ta nữa, nhân lúc vẫn chưa quyết định ngày kết hôn thì mau tuyên bố hủy bỏ hôn sự với bên ngoài đi, đây là cách duy nhất để giữ gìn danh dự của cả hai bên.”
“Không được.” Phó Tuyền đứng bật dậy khỏi ghế, rơm rớm nước mắt nhìn anh trai, nghẹn ngào nói: “Em yêu Triệu An như vậy, nếu không có anh ấy thì em sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Anh, em vẫn luôn nghĩ trên đời này chỉ có anh thương em nhát, không ngờ cuối cùng chính anh lại tàn nhẫn đâm em một dao.
“Đừng gây chuyện nữa.” Phó Đức Chính nhíu mày, thấp giọng quát: “Đây là chuyện liên quan đến thanh danh của cả dòng họ. Em là con gái của nhà họ Phó, em nên đặt lợi ích của dòng họ lên hàng đầu, mà không phải mù quáng đắm chìm trong chuyện tình cảm cá nhân.”
“Ha ha ha.” Phó Tuyền suy sụp nở nụ cười: “Mấy người thật đúng là người bố tốt, người anh tốt của em, bình thường hay nói thương em chiều em bao nhiêu, đến lúc quan trọng thì hy sinh em không chớp mắt lấy một cái, em nói cho mấy người biết, em sẽ không buông tay đâu, nếu mọi người không chịu giúp em giải quyết chướng ngại này, vậy em đành tự mình làm vậy.”
Phó Đức Chính ngẩng đầu nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: “Em định làm thế nào?”
Phó Tuyền nghiến răng nói: “Hoặc là làm một cuộc giao dịch với Lê Vãn Trinh, em đồng ý hiến tủy cho con trai cô ta, sau đó bảo cô ta mang theo con trai cô ta cút ra nước ngoài, hoặc là em sẽ tìm người nhỗ cỏ tận gốc.”
Con ngươi đen như mực của Phó Đức Chính co lại, giọng nói như đông lại: “Cách đầu tiên của em sẽ nguy hiểm đến tính mạng của em, cách thứ hai sẽ khiến em phải ngồi tù, vì một kẻ đã phản bội em mà hủy hoại cả đời mình, như thế có đáng không?”
Phó Tuyền cười xót xa, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, khàn giọng nói: “Từ khoảnh khắc đó khi gặp Triệu An, em đã chắc chắn phải là anh ấy, cả đời này nếu không phải là anh ấy thì em sẽ không kết hôn, nếu như anh sợ bị liên lụy thì về Kyoto đi, chuyện của em để em tự lo liệu, không cần mấy người quan tâm.
“Tuyền…”
Không chờ anh ta mở miệng, Phó Tuyền đã xoay người chạy ra khỏi phòng.
Phó Đức Chính nhìn bóng lưng cương quyết rời đi của cô ta, trong lòng không khỏi thở dài, cầm điện thoại di động trên mặt bàn gửi tin nhắn cho bố: “Nhà họ Phó chỉ có một đứa con gái này thôi, chúng ta là người thân mà khoanh tay đứng nhìn đúng là có chút tàn nhẫn, việc đã đến nước này, con chỉ có thể giúp em gái một tay, xin bố tha thứ cho con.”
Tại phòng y tế.
Dương Tùy Ý đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.
Nhìn thấy Lục Minh dựa vào đầu giường, cậu nhóc nhe răng cười nói: “Mỗổ não máy lần mà vẫn không chết, cậu đúng là một kẻ cứng đầu, tôi phục cậu rồi, phục sát đất luôn.”
Lục Minh ngơ ngác nhìn cậu nhóc, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Đây là em trai của cậu.
Em trai ruột cùng một mẹ đẻ ra.
Thật là tốt.
Từ bây giờ, tên thối tha này sẽ phải gọi cậu là “anh trai”.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Dương thấy cậu không nói lời nào, cứ nhìn cậu nhóc chằm chằm, trên người nỗi hết cả da gà, trừng mắt nói: “Cậu đừng có nói với tôi cậu là có xu hướng tính dục bắt thường, không thích những cô gái xinh đẹp như em gái tôi, lại muốn làm gay chơi đàn ông, cậu đây cảnh cáo cậu, tôi rất bình thường, chúng ta không được đâu.”
Lục Minh đảo mắt xem thường, chằm chậm nói: “Tôi đúng là phúc lớn mạng lớn, năm đó bị bác sĩ bảo là sẽ “chết yêu”, nhưng cuối cùng tôi vẫn còn sống.”
Những lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Dương Tùy Ý lập tức biến mắt.
Cậu nhóc cũng không ngốc.
Ngược lại, cậu còn rất thông minh.
Tên đầu gỗ này bề ngoài trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, cậu sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời không đầu không đuôi, vậy nên trong câu này chắc chắn phải ẩn chứa ý gì đó.
“Bảo là sẽ chết yêu, nhưng cuối cùng tôi vẫn còn sống”…
Có ý gì?
“Cậu, cậu muốn nói gì?”
Lục Minh nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc, có ý xin lỗi, mở miệng nói: “Nhóc thối, xin lỗi nhiều nhé, mẫu máu mà cậu bảo tôi ăn trộm lúc trước không phải của Lục Gia Tân.”
“Cái gì?” Dương Tùy Ý nhảy dựng lên, nghiền răng nghiền lợi nói: “Hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư đâu, tốt nhát là cậu đừng có lừa cậu đây, bằng không ông đây ồn chết cậu.”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục nghiêm túc nhìn cậu nhóc, nghiêm mặt nói: “Tôi không lừa cậu, lúc đó thứ tôi trộm không phải mẫu máu của chú hai tôi, mà là của ông già tôi, nói cách khác… chúng ta không phải là anh em họ mà là anh em ruột, anh em ruột cùng một mẹ sinh ra.”
“Tạm biệt.” Cậu chủ nhỏ nhà họ Dương xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Cậu đừng đi mà.” Lục Minh sốt ruột, vội vàng xoay người xuống giường.
Nhưng lâu rồi không hoạt động, hai chân cậu mềm như bún, gót chân vừa chạm đắt, liền ngã thẳng xuống đất.
Một tiếng “rầm” vang lên, lại khiến Dương Tùy Ý dừng chân lại.
“Đau quá.” Lục Minh bắt đầu ra vẻ đáng thương.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Dương lập tức xoay người lại, hung tợn trừng mắt liếc nhìn cậu một cái: “Cái đồ ăn hại này nữa, mỗi cái việc đi đường mà cũng đi không xong.”
Tuy nói ngoài miệng như vậy nhưng hai chân cậu nhóc lại vô thức quay bước, vài bước đã vọt tới trước mặt cậu, nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu lên.
Lục Minh duỗi tay cho cậu nhóc một cái ôm thật nồng nhiệt, gục đầu lên vai cậu nhóc, nghẹn ngào nói: “Em trai, cuối cùng chúng ta cũng được đoàn tụ rồi.”
“Em trai”.
Đậu má!
Dương Tùy Ý mặt mày tái xanh.
Cùng một mẹ sinh ra thì có thể chấp nhận được, nhưng bảo cậu nhóc làm em trai thì không thể chấp nhận được.
“Ai là em trai cậu? Anh trai, tôi mới là anh trai cậu.”
Lục Minh cười ha ha: “Ai là anh trai chúng ta không nói được, để sau này gặp Tâm Tâm thì để mẹ nói, dù sao chúng ta đều chui từ trong bụng mẹ ra mà.”
Dương Tùy Ý giật mạnh mái tóc của mình, có dùng đầu ngón chân cậu cũng nghĩ ra được người phụ nữ đó sẽ đứng về phía ai.
Tên ngốc này biết lấy lòng Dương Tâm nhất, nếu như Dương Tâm biết cậu là con của cô, không chiều cậu ta lên tít tận mây xanh mới lạ ấy.
Vốn dĩ so với Dương Tùy Tâm, cậu chỉ là một gốc cỏ dại, nếu lại thêm một đứa đầu gỗ nữa, chắc trong mắt chị Tâm cậu còn không bằng một gốc cỏ nữa luôn.
“Cạch.”
Trong phòng vang lên tiếng vặn tay nắm cửa, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Lục Gia Bách từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy hai tên nhóc ôm nhau chặt cứng, trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tùy Ý, sao cháu lại ở đây?”
Dương Tùy đẩy Lục Minh ra, híp mắt quan sát Lục Gia Bách, hỏi: “Chú thật sự là bố cháu ư?”
Lục Gia Bách quay đầu nhìn về phía Lục Minh đang bò lại về giường, nhíu mày hỏi: “Con nói cái gì với nó đấy?”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục nhún vai: “Lúc nãy con với cậu ta vui mừng nhận anh em, bố nói xem?”
Lục Gia Bách chuyển ánh mắt về phía Dương Tùy Ý, cười nói: “Con đã nhận anh em với nó, vậy chúng ta có thể nhận bố con được rồi.”
Anh cố gắng làm cho giọng của mình trở nên thoải mái hơn chút, nhưng chỉ cần lắng nghe cẩn thận, vẫn có thể nghe ra sự run rầy trong giọng nói của anh.
Sự thật được tiết lộ quá đột ngột, anh chưa biết phải đối mặt với đứa con trai bất ngờ này như thế nào.
Anh chưa nghĩ ra, Cậu chủ nhỏ nhà họ Dương thì đã nghĩ xong rồi.
Tên nhóc kia không nói gì, chỉ lao lên ôm lấy thắt lưng anh rồi cắn một phát.