ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 399

Sau đó, tiếng quần áo bị xé toạc.

Động tác của họ rất nhanh, hoàn toàn không đùa giỡn với ý tứ của cô, đi thẳng vào chủ đề.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân dồn dập.

Tiếp theo, bên tai vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.

Diệp Nhiễm chỉ cảm thấy sức nặng trên người không còn nữa.

Một giây sau, cô bị người ta kéo lên, đầu dựa vào vòng tay rộng lớn.

Mùi hương này, thật sự rất quen thuộc với cô ta.

Cô ta xé vải ra khỏi miệng của mình và run rầy hỏi: “Hoắc, Hoắc Tư, là, là anh sao?”

Một tiếng thở dài phát ra từ đỉnh đầu.

“Cũng may tôi phái người âm thầm bảo vệ cô, bằng không tối nay cô đã bị hai tên cặn bại này làm huỷ hoại.”

Người phụ nữ dựa trong vòng tay anh bắt đầu kịch liệt run rẫy sau khi nghe được câu này.

“Mẹ kiếp.”

Hoắc Tư không thể không tát mình: “Nhìn cái miệng rách rách này của tôi, thật là khó xử, cô đừng sợ, họ sẽ không chạm vào cô được nữa.”

“Hu hu…”

Diệp Nhiễm dựa vào trong lòng anh ta gào khóc. Hoắc Tư không lên tiếng an ủi, phụ nữ gặp phải loại chuyện này, cảm xúc khó tránh khỏi sẽ sụp đổ, để cho cô ta khóc một chút cũng là tốt.

Hoắc Tư ôm cô ta ra khỏi chỗ đó, sau đấy nói với một số thuộc hạ của mình: “Đánh chết mấy tên cặn bã này, sau đó cạy miệng của chúng và hỏi của chúng ai là người muốn làm nhục người phụ nữ của tôi.”

“Rõ”

Hoắc Tư không nói nhiều, ôm cô ta đi ra phía bãi đỗ xe.

Vừa đi ra một khoảng cách ngắn, giọng nói ngắt quãng của Diệp Nhiễm vang lên từ vòng tay anh ta: “Là Ruth, nhất định là người phụ nữ đó, cô ta hận tôi cướp đi vinh quang của cô ta, hận tôi lấy được kịch bản vốn thuộc về cô ta, cô ta muốn tôi thân bại danh liệt, cho nên dùng loại thủ đoạn bản thỉu này.”

Hoắc Tư nhíu mày, trong mắt hiện lên sự tức giận.

Lần trước hạ thuốc cô ta chính là người phụ nữ đó, lần này mua chuộc máy tên côn đồ đến làm hại cô ta cũng chính là người phụ nữ đó.

Tốt lắm!

Anh ta có cách tra tắn con khốn đó.

“Ừ, tôi biết, tôi sẽ không tha cho cô ta.”

Hai người ở trong xe hai mươi phút, một vệ sĩ áo đen đi tới, gõ cửa xe.

“Cậu Hoắc, bọn họ đã nói rõ, là Ruth muốn hủy hoại cô Diệp.”

Hoắc Tư nhìn người phụ nữ tựa vào một bên vẫn đang run rẫy, do dự một lát, đẩy cửa đi ra khỏi xe.

Khi hai người đi sang một bên, anh ta lạnh lùng nói: “Vậy chúng có biết nơi ẩn náu hiện tại của người phụ nữ Ruth kia không?”

“Biết, trong một khách sạn ở phía đông thành phố.”

“Rất tốt, cô ta không phải đã cử hai người đàn ông đó đề hại người phụ nữ của tôi sao, anh cử hai mươi người, phải tiếp đãi cô ta thật tốt, sau đó nhớ để công bố diễn xuất tuyệt vời của cô ta cho toàn thế giới biết.”

Sau khi giải thích tất cả mọi thứ, Hoắc Tư trở lại xe.

“Làm phiền anh, liệu anh có thể đưa tôi đến nhà chị Hoa không?”

Chị Hoa là người đại diện của Diệp Nhiễm, Hoắc Tư cũng yên tâm, chẳng qua…

“Mắt cá chân của cô bị thương, hay đến chỗ tôi đi.”

Diệp Nhiễm vừa định từ chối, nhưng thấy anh đang đau lòng nhìn chằm chằm vào chân mình, trái tim anh ấm lên không thể giải thích được, thay đổi lời nói: “Được rồi, được rồi, vậy thì phiền anh.”

“Không phiền gì cả.”

Anh ta không thể yêu cầu gì thêm.

Diễn đàn lại bùng nỗ.

Cũng không biết là ai lan truyền tin tức, nói Lục Gia Bách tổ chức họp báo công bồ chuyện tình cảm của anh với con gái nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Vi.

Bình luận

Truyện đang đọc