ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 22: Em có thể làm thuốc giải của anh!

“Hửm?” Tô Trị nhìn cô với vẻ nghi hoặc, cau mày hỏi: “Không phải cô Dương có sở trường là thiết kế lễ phục sao, sao lại nói “có chút khó khăn nhỉ?”

“Là thế này.” Dương Tâm kể sơ qua về mình cho anh ta nghe.

Dứt lời, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng quên một vài nhà thiết kế có sở trường về kiểu váy công chúa, hay là tôi giới thiệu cho anh nhé, anh mời một nhân tài khác.” Tô Trị có chút khó xử, trầm mặc hồi lâu, anh khẽ thở dài: “Cô là người được người phụ trách của chi nhánh châu Úc giới thiệu qua đây. Nếu cô không thắng được, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc mắt nhìn của tổng giám đốc Lục có vấn đề sao? Anh Lục không nuôi người vô dụng, nếu người phụ trách chi nhánh vì cô mà bị đuổi việc, có lẽ cô Dương cũng buồn lắm”

LÝ là cô đã leo lên lưng cọp rồi, giờ không xuống được nữa sao???

“À, trưởng phòng Thời của bộ phận nhân sự là bạn của cô nhỉ. Cô ấy cũng tiến cử cô với tôi, chuyện này tổng giám đốc Lục cũng biết. Nếu cô Dương xin rút, e là trưởng phòng Thời cũng khó lòng thoát thân”

Má ơi, ngay cả Uyên Uyên cũng dính vào chuyện này, xem ra cô không thể không thiết kế bộ lễ phục này rồi.

“Chẳng nhẽ không còn cơ hội cho tôi rút sao? Nếu mọi người không sợ tôi làm hỏng chuyện, vậy thì tôi không sao hết, thiết kế một bộ lễ phục cũng không làm lãng phí bao nhiêu sức của tôi”

Tô Trị trầm mặc một lúc, sau đó hỏi thử: “Hay là cô đi tìm tổng giám đốc Lục xem anh ấy nói thế nào. Nếu anh ấy đồng ý cho cô rút lui thì sẽ không có vấn đề gì nữa. Nếu anh ấy không đồng ý thì e là cô chỉ có thể tiếp tục thôi.”

Dương Tâm đau đầu day trán, thở dài: “Thôi được rồi, phiền anh giúp tôi hẹn tổng giám đốc Lục, tôi đi hỏi ý kiến của anh ấy.”

“OK, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại, hỏi xem anh ấy có đồng ý gặp cô không.”

“Vâng”. Dương Tâm cạn lời.

Buổi sáng còn dõng dạc từ chối người ta, buổi chiều lại mặt dày đòi gặp, nhưng mong là người đàn ông tự đại ấy không nghĩ là cô tỏ vẻ cao giá.

Phòng tổng giám đốc, bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ, căn phòng to lớn yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Lục Gia Bách đang dựa trên chiếc ghế xoay nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng giữa văn phòng.

“Không phải tôi nói với cô rồi sao, không được phép bước vào công ty nửa bước, lời tôi nói cô nghe như gió thổi ngoài tại à?” Dương Nhã ôm bình giữ nhiệt đứng im tại chỗ, dáng người thanh mảnh run rẩy như thể chiếc lá yếu ớt trong gió, nước mắt lã chã nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Dạ… Gia Bách… đây là canh mẹ anh nấu cho anh ăn, em chỉ giúp bà ấy mang qua cho anh thôi mà”

Lục Gia Bách nhìn cô ta với vẻ mặt không chút biểu cảm, giơ tay chỉ thẳng ra cửa, lạnh giọng nói: “Ra ngoài, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”

“Gia Bách… em.” Cô ta vừa định mở lời, điện thoại bàn trong phòng liền đổ chuông.

Lục Gia Bách dời ánh mắt nhìn Dương Nhã, cánh tay dài vươn ra, dán chặt điện thoại lên tai: “Có chuyện gì?”

“Anh Lục, nhà thiết kế lễ phục cho cô chủ muốn gặp anh, không biết bây giờ anh có rảnh không?”

Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” “Ở văn phòng của tôi ạ”. “Bảo cô ấy mười phút nữa lên đây gặp tôi”

Dứt lời, anh liền dập điện thoại, ánh mắt một lần nữa đổ dồn lên người Dương Nhã, nheo mắt nói: “Cô muốn thế nào mới chịu đi?” .

Dương Nhã ngang nhiên đi tới bên bàn làm việc, đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn, cứng nhắc nói: “Lúc em vào em đã hỏi trợ lý rồi, anh vẫn chưa ăn trưa, bây giờ ăn hết canh đi, ăn xong em sẽ đi.”

Lục Gia Bách nhìn cô ta chằm chằm vài giây, đột nhiên bật cười: “Được, tôi uống”. Dứt lời, anh giơ tay mở nắp bình giữ nhiệt, lấy muỗng múc từng thìa một cho vào miệng. Một thìa… hai thìa… ba thìa… Khi anh uống tới thìa thứ tám, hàng lông mày đột nhiên cau chặt, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Tôi ném bốp chiếc thìa trong tay xuống sàn đá, tiếng loảng xoảng lập tức vang lên.

Cơn rạo rực quen thuộc… Giống hệt đêm bảy năm trước khi bị bỏ thuốc. “Cô bỏ thuốc vào trong canh?” Anh nghiến răng nghiến lợi rít ra câu này.

Dương Nhũ sững sờ, nhất thời không phản ứng lại kịp. Thuốc? Thuốc nào?

Cô ta không hề bỏ thuốc vào canh mà.

“Cút!” Lục Gia Bách nổi cơn điên, gân xanh trên trán nổi rõ, lạnh lùng thốt ra một chữ cho cô ta nghe.

Sắc mặt Dương Nhã nhất thời trắng bệch, lúc mới đầu cô ta chưa phản ứng lại kịp, nhưng thấy sắc mặt anh lộ vẻ đau đớn, gương mặt điển trai đỏ ửng, nếu cô ta còn không đoán được thì cô ta đáng chết thật.

“Không, không phải do em làm, em không hề bỏ thuốc vào canh, không hề, không hề!” .

Ngọn lửa dục vọng từng chút, từng chút một gặm nhấm lý trí của người đàn ông. Anh hoàn toàn đang dùng ý chí cực mạnh mẽ của mình để chống đỡ. Anh tiếp tục quát tháo Dương Nhã: “Cút ra ngoài. Dương Nhã mím môi, hoảng loạn muốn chạy trốn.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ thống khổ của anh, đáy mắt cô ta xoẹt qua một tia hi vọng.

Cơ hội để vụt mất sẽ không bao giờ tới nữa, bây giờ là một cơ hội tốt, cơ hội tốt dụ hoặc anh.

Cô ta không tin người đàn ông đã trúng thuốc còn có thể bình tĩnh, còn có thể từ chối mà không rúc vào lòng cô ta. Nghĩ đến đây, cô ta cả gan bước qua chiếc bàn làm việc hình bầu dục, đi tới trước mặt anh, đưa tay ra ôm lấy anh, dùng sự mềm mại trước ngực mình dán chặt vào lưng anh, dịu dàng nói: “Gia Bách, thật sự em không hề bỏ thuốc anh, nhưng em có thể làm thuốc giải của anh” .

Dứt lời, cô ta không màng tới khí lạnh tỏa ra xung quanh anh, cô ta bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ra.

Lục Gia Bách cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng, không nhịn được nữa, trực tiếp quay người đá bay cô ta ra.

– Không kịp đề phòng, cô ta bị anh đạp ra sau, đứng không vững, lảo đảo ngã xuống đất.

“Dạ… Gia Bách… sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Rõ ràng bảy năm trước anh còn nhiệt tình như thế, để lại trên người em bao nhiêu vết tích, đêm đó là lần đầu tiên của em, em quả thực rất đau, há miệng cắn lên vai anh, trên người anh có dấu vết em để lại, bây giờ sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ?”

Lục Gia Bách nổi gân xanh đầy trán, không nhắc tới chuyện bảy năm trước còn đỡ, vừa nhắc tới đêm hoang đường bảy năm trước, anh liền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hận không thể lột sạch da của tên xấu xa Lục Gia Tân kia, chính vì như thế nên mấy năm nay tên khốn đó vẫn trốn ở nước ngoài không dám về nhà. “Câm miệng, cô bỏ thuốc vào canh tôi còn chưa tính sổ với cô đâu đấy, bây giờ lại còn dụ dỗ tôi, gan cô ngày càng lớn thật” Dương Nhã lồm nhồm bò dậy, thấy trên trán Lục Gia Bách túa đầy mồ hôi, sắc mặt lộ rõ vẻ khổ sở, trái tim thoáng chốc siết chặt.

Cô ta lại nhào vô ôm lấy anh lần nữa: “Anh cứ vậy sẽ chết đấy, Gia Bách, em cho anh, em cho anh nhé, được không?”

Gân xanh của anh Lục nổi đầy người, cơ thể tráng kiện không kìm được mà run rẩy, nhưng anh vẫn không hề có suy nghĩ muốn cô ta.

Đến lúc này rồi mà anh vẫn không muốn chạm vào cô ta, còn chưa đủ để chứng minh anh không có bất kỳ cảm giác gì với cô ta sao?

“Gia Bách..”

Bình luận

Truyện đang đọc