Chương 354
Quả nhiên, có thằng nhóc này, mẹ cậu không còn yêu cậu nữa.
Một kim vừa nãy cũng đâu có đâm chết thằng nhóc kia chứ?
Mẹ kiếp!
Dương Tâm không thèm để ý đến đôi mắt nhỏ buồn bã của cậu bé, sải bước đến bên giường, vươn tay đem cậu chủ Lục ôm vào trong lòng.
“Làm sao thế?”
Lục Minh không nói.
Bác sĩ bên cạnh nói: “Cậu chủ Dương vừa nãy giật cây kim của tôi, cắm thẳng vào mạch máu của cậu chủ Lục. Có thể đau, nhưng cô yên tâm là kim đã vào mạch máu rồi.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Lục Gia Bách chào Dương Tùy Ý rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Dương Tâm ôm chặt con trai, như ôm cả thế giới vào lòng.
Cô có chút nghẹn ngào nói: “Minh Minh, thực xin lỗi, là mẹ vô dụng, là do mẹ bắt tài, đánh mắt con.”
Cậu bé mỉm cười, nép vào vòng tay mẹ, bộ dạng vô cùng hạnh phúc.
“Không sao đâu, con ở nhà họ Lục được hưởng phúc mà mẹ, cũng không phải là bị ném vào đâu đó chịu ngược đãi, phải làm ăn xin ăn mày gì cả, mẹ tự trách cái gì chứ?”
Dương Tâm trong lòng thấy ám áp.
Các con của cô đều rất hiểu chuyện, chúng đều biết cách an ủi mẹ mình.
“Mẹ ơi, con là anh cả đúng không? Dương Tùy Ý phải gọi con là anh trai đúng không mẹ?”
“Phụt”
Dương Tâm không kìm được, trực tiếp cười ra tiếng.
Đoán được ý đồ của cậu bé, cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, con là anh cả, cho dù không phải đi nữa, chỉ cần mẹ nói phải thì là phải, thằng nhóc Dương Tùy Ý không dám không gọi một tiếng, không thì mẹ sẽ lột da nó.”
“Mẹ thật tốt.”
Ở bên ngoài.
Lục Gia Bách nhướng mày khi thấy Dương Tùy Ý đang dựa vào góc tường một cách nhàm chán.
Anh đi tới, vươn tay xoa đầu cậu bé, cười nói: “Bố cũng chiều con như vậy mà.”
Thằng nhỏ thấy ớn lạnh toàn thân, đánh vào tay bố mình một cái để thoát khỏi móng vuốt: “Lão cầu, bố làm con buồn nôn quá.”
“Ha ha.”
Quán cà phê góc phó.
Bên trong căn phòng trang nhã.
Hải Vy nhìn Ruth ở đối diện, tức giận nói: “Không phải nói cho cậu biết rồi sao, hiện tại chúng ta đều đang ở đầu sóng ngọn gió, tạm thời không nên gặp nhau là tốt nhất, sao cậu lại không nghe chứ.”
Ruth hơi cúi đầu xuống, một nụ cười nhếch qua khóe môi.
Người phụ nữ này cũng đủ đạo đức giả quá, cái gì một người chị em tốt cơ chứ, chẳng qua chỉ là chút tình cảm mỏng như ni lông có thể chọc thủng được thôi mà.
Chỉ cần sự việc bại lộ, người phụ nữ này nhất định sẽ đẩy cô ta ra hứng mũi chịu sào đầu tiên.
Nhưng cô ta không quan tâm đến những thứ này nữa, dù sao bây giờ cô ta cũng đã bị hủy hoại, cô ta chỉ muốn trả thù Dương Tâm.
“Mình tìm cậu không phải do có chuyện gấp hay sao, hai ngày bị lộ ảnh cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ đã thành công khiến con khốn Trần Uyên bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận rồi, nếu lại khiến bên ngoài biết được rằng chính là anh Lâm bao nuôi nó, mình nghĩ chỉ cần mỗi người một câu thôi cũng đủ khiến cô ta bị dìm chết bởi nước bọt rồi.”
Hải Vy có chút ngập ngừng.
Có nên làm như vậy hay không?
Nếu scandal bao nuôi tình nhân của Lâm Thanh bị phanh phui, thì uy tín và danh tiếng khó khăn mới gây dựng lại được của Lâm Thanh sẽ bị hủy hoại.
Cô ta thực sự vì một người tên Trần Uyên mà phá vỡ cuộc sống bình yên của hiện tại sao?
“Cậu đừng có hành động háp tấp, để mình nghĩ thêm đã.”