Chương 657
Cô thật sự rất sợ. Bây giờ chỉ cần có một cơn gió bất kì thổi khiến cho cỏ lay cô đều sẽ cảm thấy ông trời muốn chia rẽ bọn họ, không cho bọn họ ở chung với nhau.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa. Em khóc như vầy khiến anh rối lắm đó, trước mắt có anh đây rồi. Đừng làm loạn nữa, còn rất nhiều chuyện đang chờ anh xử lý lắm. Em ngoan đi.”
“…”
… Cùng lúc đó.
Phân bộ Ám Long.
Trong phòng khách.
Tô Yến và đại trưởng lão đang xem video.
“Đại trưởng lão, Dương Tâm thật sự là người cầm đầu của Tu La Môn à?”
“Không sai, việc này ta đã xác nhận rồi. Cô ta đúng là thủ lĩnh của Tu La Môn.”
Tô Yến nắm chặt ly nước trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên nét không bằng lòng.
Nếu người phụ nữ đó có Tu La Môn làm chỗ dựa vậy thì việc đối phó sẽ càng thêm khó khăn.
“Vậy làm sao bây giờ? Thủ lĩnh yêu Dương Tâm, có ý muốn lấy cô ta làm vợ, vậy cô ta cũng xem như là vợ thủ lĩnh, chủ mẫu Ám Long rồi.”
Đại trưởng lão đột nhiên nở nụ cười: “Nếu như Dương Tâm là người bình thường thì có khả năng chuyện này khó giải quyết rồi nhưng cô ta lại là người cầm đầu của Tu La Môn. Điều này đã định trước là cô ta và thủ lĩnh Ám Long tuyệt đối không có khả năng. Con đừng quên giữa Ám Long và Tu La Môn đang có ân oán.”
Tô Yến mới từ từ nới lỏng ngón tay đang nắm chặt ly nước, để chiếc ly rơi khỏi bàn tay, rớt xuống sàn nhà vang lên tiếng cốp.
“Đúng vậy, tại sao con lại quên được ân oán giữa Ám Long và Tu La Môn được chứ? Chỉ cần kích thích cho hai thế lực này đấu nhau thì Dương Tâm và Lục Gia Bách định sẵn là kẻ thù của nhau, cả đời đừng mong tới việc ở chung với nhau.”
“Ha ha” Đại trưởng lão cười thật to: “Con đúng là một đứa nhóc thông minh, nói cái đã hiểu. Nói cho con biết một tin mừng. Ám Long và Tu La Môn đã nổ súng ở Hy Lạp. Hai bên đều chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Thù này xem như tới rồi.”
Trên mặt Tô Yến lộ ra vẻ vui mừng: “Thật sao? Tốt quá, cái này giảm được rất nhiều thời gian cho chúng ta. Con sẽ điều động tất cả bộ cũ của bố con để viết cho bọn họ một lá thư, bắt thủ lĩnh Tu La Môn chính tha ra nổ súng.”
Đại trưởng lão lắc đầu: “Không thể làm vậy được, sẽ bị phản tác dụng. Trước mắt quan trọng nhất là để cho trên dưới Ám Long đều biết Dương Tâm là người cầm đầu Tu La Môn. Chỉ có như vậy mới hoàn toàn cắt đứt được ý định cưới Dương Tâm của thủ lĩnh.”
Tô Yến gật nhẹ đầu: “Được, cứ làm theo ý người nói để cho thân phận của Dương Tâm bại lộ. Đến lúc đó, cô ta không chỉ trở thành kẻ thù số một của Ám Long mà còn có thể bị cả bạch đạo chống lại. Con muốn coi xem thân phận của cô ta như vậy làm sao để gả được vào nhà họ Lục, làm sao để làm được chủ mẫu Ám Long.”
“Ừ.”
…
Bệnh viện.
Văn phòng của bác sĩ chủ nhiệm Bà Cố đặt tờ chi phiếu ba tỷ rưỡi đồng lên trên bàn làm việc.
“Chủ nhiệm Ngô, việc này tôi biết bà biết trời biết đất biết, tôi không hy vọng có thêm người khác biết nữa kể cả chồng tôi và con gái tôi. Hiểu rồi chứ?”
Chủ nhiệm Ngô hơi nheo mắt lại: “Nếu như việc này bại lộ, người mà bà làm hại sẽ chính là con gái bà đó.”
“Không sai, ngay cả con gái tôi cũng vẫn còn mơ hồ, tôi tin bà có thể dùng giả tráo thật. Để cho mọi người của nhà họ Thẩm tin rằng thụ tinh ống nghiệm trong bụng con bé là của Thẩm Thành. Những cái khác bà không cần quan tâm. Bà chỉ cần giữ vững việc kho tinh trùng của bệnh của bà lấy tinh trùng của một người đàn ông xa lạ là được.”
Ngày đó, chủ nhiệm Ngô nhìn tờ chi phí trên bàn, do dự một lúc vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của tiền tài.
“Ài, chỉ trách tất cả tinh trùng của anh Thẩm đều rất xấu, không làm thụ tinh nhân tạo được. Nếu không thì cô Cố đã có thể mang thai đứa trẻ của nhà họ Thẩm, danh chính ngôn thuận trở thành chủ mẫu nhà họ Thẩm rồi.”
Bà Cố cắn răng.
Bà ta cũng ghét điều đó.
Phí biết bao nhiêu công sức, vất vả vào kho ướp lạnh bên trong nhà họ Thẩm lấy ra tinh trùng của Thẩm Thành, kết quả lại không thể dùng được.
Rơi vào bế tắc, bà ta chỉ có thể tráo hoa thành cây, dùng của người đàn ông khác thay thế.