Chương 671
Cho nên cuộc chiến giữa hai người cần mở màn rồi.
“Bố tính kế thật chỉn chu, trận chiến máu me này là do bố đạo diễn, bố không sợ con đánh không lại, cuối cùng chết trong tay Vân Hành sao?”
Ông Hải ném mạnh ly rượu xuống bàn, nụ cười trên mặt biến mất, trầm giọng nói: “Nếu đánh không lại cuối cùng bồi mạng trong tay cậu ta thì chỉ chứng minh con không có khả năng bằng đối phương, không thể trở thành gia chủ của gia tộc Hải Nhân. Nếu cậu ta giết con, bố giết cậu ta chôn cùng con.”
Hải Cẩn cười khổ, đây là người cô ta gọi là bố mười mấy năm, thật là vô tình lại tàn nhẫn.
“Khó trách năm đó chị con tình nguyện ruồng bỏ gia tộc cũng không muốn kế nhiệm bố, cái nhà này còn chút ấm áp nào đâu.”
“Nói cái gì đấy? Lặp lại lần nữa xem nào!”
“Không có gì ạ, muộn rồi, bố đi nghỉ sớm một chút.”
Athens, Hy Lạp.
Máy bay tiêng của Tiểu Ca vừa hạ cánh tại một khu đất tư nhân ở ngoại ô.
Anh ta vừa ra khỏi cabin vừa nói: “Tìm khách sạn bố trí cẩn thận cho cô ba Lục, lại bố trí thêm mấy đặc công bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi phòng.”
Lục Thanh Thanh theo sát đằng sau, nghe mệnh lệnh này thì lập tức xù lông lên, đi tới nắm chặt góc áo anh ta, cắn răng nói: “Em không đi khách sạn, em phải ở cùng một chỗ với anh, lúc ở trên máy bay đã thỏa thuận rồi cơ mà, anh không thể nói lời nuốt lời.”
Trong mắt Tiểu Ca xuất hiện một chút mất kiên nhẫn, giơ tay búng cánh tay cô ta, trầm giọng nói: “Hoặc là đi khách sạn ngoan ngoãn chờ, hoặc là tôi cho người đưa cô về lại Hải Thành, cô tự chọn đi.”
“Cái nào…”
Còn chưa nói xong, xung quanh chợt vang lên tiếng súng dồn dập.
“Không ổn rồi, có người tập kích, mọi người nhanh bảo vệ Tiểu Ca.”
Thoáng chốc, toàn trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Tiểu Ca kéo Lục Thanh Thanh lui về phía sau mấy bước, dán sát vào thân máy bay, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
“Sao lại thế này?”
“Quay lại, quay lại đi Tiểu Ca, người đánh lén ở phía Tây Nam, bước đầu phán đoán là người của Ám Long. Đại khái là bọn họ biết trước tin cậu đến Athens nên cho người mai phục sẵn tại đây chờ, muốn cậu chết ở chỗ này.”
Tiểu Ca trầm mặt, định tiến lên xem tình huống lại bị người túm chặt tay lại.
“Tiểu, Tiểu Ca, anh đừng đi, em sợ, sợ lắm.”
Tiểu Ca khẽ rủa thầm một tiếng, nghe tiếng súng ngày càng kịch liệt vang lên bốn phía, có thể đoán được nhân số của đối phương nhiều hơn mình nhiều, nếu cứ thế này chỉ e sẽ toàn diệt.
“Lui về khoang máy bay.”
“Rõ.”
Tiểu Ca túm Lục Thanh Thanh nhanh chóng chạy về phía bậc thang, lát sau đã đến chỗ cầu thang.
“Chạy nhanh lên trên đi, tôi giúp cô cản…”
Chưa đợi anh ta dứt lời, một tiếng xé gió mang theo khí thế mạnh mẽ xông tới, viên đạn bắn xa hướng thẳng về phía này.
Anh ta cảm nhận được nguy hiểm, phản xạ muốn tránh đi, nhưng hai chân không nghe theo sai khiến, cứ như dẫm phải xi măng vậy.
Anh ta không thể trốn, một khi tránh đi, viên đạn này chắc chắn sẽ ghim vào Lục Thanh Thanh.
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, cánh tay chợt bị người kéo mạnh, ngay sau đó, một bóng nhoáng qua trước mặt anh ta, vọt tới chắn sau lưng anh ta.
Tiểu Ca ngây ngẩn cả người.
Anh ta tự nhận năng lực phản ứng của mình rất mạnh, nhưng trong nháy mắt kia, cô gái trước mặt đã không thấytăm hơi.
Sau đó sau lưng vang lên một tiếng kêu rên, một cơ thể mềm mại xuôi theo lưng anh ta khụy xuống.
“Lục Thanh Thanh…”