ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 433

Ông Phó bình tĩnh nói: “Đưa con bé về Đề Đô và kỷ luật lại nó. Nếu Triệu An đã đăng ký kết hôn với người phụ nữ khác, vậy tôi cũng không cần lấy lại nữa, mắt hết cả thể diện rồi. Bà đừng để con bé tiếp tục chọc phá người khác và huỷ hoại thêm danh tiếng của nhà họ Phó.”

Bà Phó vẫn còn hơi sợ chồng, nghe xong lời cảnh cáo nghiêm khắc của ông ta, bà ấy vội vàng đồng ý: “Được rồi, được rồi, đợi khi nào vết thương của Linh Ngọc đỡ hon, tôi sẽ đưa Linh Ngọc về Đề Đô để chăm sóc.”

Ở ngoại ô thành phó, tại nghĩa trang Linh Sơn Dưới cơn mưa phùn, Nam Kiên bước từng bậc thang một.

Nghĩa trang hôm nay trống trải và vô cùng yên tĩnh, từng hạt mưa rơi lộp bộp lộp bộp.

Sau khi bước được hơn chục bậc, Nam Kiên chậm rãi dừng lại trước một bia mộ.

Đó là một bia mộ không tên không tuổi, cũng chẳng có tắm ảnh nào cả, tắm bia mộ màu đen ấy tạo cho người ta một cảm giác đè nén, ngột ngạt.

Những bông hoa hướng dương được trồng trước mộ, nhẹ nhàng đung đưa trong gió thu.

Nhìn tắm bia mộ nhẫn nhụi, những giọt nước long lanh trong đôi mắt của Nam Kiên lăn dài theo làn mưa.

Đây có lẽ là cảm giác thân quen, như ruột thịt mình vậy. Rõ ràng là chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ, nhưng một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã vô tình chiếm lấy trái tim của anh ta.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tắm bia không chữ này, anh ta cảm thấy tim mình bắt đầu rung lên.

Anh ta luôn thiếu hiểu biết và tàn nhẫn, và chính vì như vậy, anh ta mới có thể quản lý một tổ chức ngầm khổng lồ.

Trên trường quốc tế, rất nhiều người đều sợ và kính nễ anh ta, cho rằng anh ta không có dục vọng, cường hãn, và là anh hùng không có nhược điểm.

Nhưng đứng dưới cơn mưa phùn, anh ta có thể cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng của thế giới.

Đối diện với bia mộ của đứa trẻ, anh ta chỉ biết bất lực gào khóc, để cơn đau bào mòn xương lan đến tứ chỉ trên cơ thể.

Anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường.

Giống như tất cả những người bố trên thế giới này, anh ta mong chờ nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ trước mặt mình.

Tuy nhiên, tất cả những điều này suy cho cùng đã trở thành một thứ xa xỉ, những gì anh ta phải đối mặt chỉ là một tấm bia mộ lạnh lùng.

Trước đó, anh ta thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ.

Coi kìa, đây thật là một điều đáng buồn.

Nam Kiên chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đắt, trông anh ta như bị rút hết sức lực, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua bề mặt băng giá của tắm bia, động tác tràn đầy đau đớn.

“Bồ rất yêu mẹ của con. Mẹ con là người phụ nữ duy nhất của bố. Mẹ con đã cho bồ tất cả những cung bậc cảm xúc của cuộc đời mình, nhưng thế giới này không đẹp như chúng ta tưởng tượng. Định mệnh đã cho chúng ta quá nhiều nỗi đau. Cuối cùng, chúng ta chỉ có thể ghét nhau, và trở thành người dưng.”

“Bố chưa bao giờ nhìn thấy con, và mẹ con cũng chưa bao giờ nói với bố về sự tồn tại của con. Đối với con, bố có thể không phải là một người cha tốt và bố cũng chưa hoàn thành trách nhiệm của mình, nhưng chúng ta đều chung huyết thống. Bố nên yêu thương con nhiều hơn.”

“Con à, thế giới này quá tăm tối. Con thật trong sạch và đẹp đẽ biết bao. Con không nên bị làm ô uề bởi những thứ rác rưởi trên thế giới này. Thiên đường rất đẹp, đúng không? Đó có thể là điểm đến cuối cùng của con. Bố sẽ đợi con dưới địa ngục và che chở cho con., nếu con nhớ bố, hãy cứ nhìn những vì sao trên bầu trời, ngôi sao nào sáng nhất và lớn nhát đó chính là là bố.”

“Tình cảm bồ con chúng ta kiếp này chẳng là bao. Bố mong rằng kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục mối quan hệ gia đình như ở kiếp này.”

“Được rồi, con còn quá nhỏ, không hiểu nhiều chuyện. Bố không nói nhiều nữa, vậy bố sẽ ngủ ở đây.

Nếu có thể, bố sẽ thường xuyên đưa mẹ đến gặp con.”

Nam Kiên chậm rãi thu ngón tay lại, tiến sát gần bia mộ, đôi môi mát lạnh hôn lên đỉnh bia mộ, như thể hôn lên trán đứa trẻ.

“Chúc con ngủ ngon.”

Bệnh viện Tổng Quân khu.

Bên ngoài phòng bệnh.

Lê Vãn Trinh mang sổ quyên góp đến tìm vợ chồng nhà họ Phó.

Cô ấy không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Nhà họ Phó là một gia tộc có tầm ảnh hưởng, Tư lệnh Phó cũng được mong đợi ngồi vào vị trí đứng đầu và có được niềm tin của mọi người. Nhưng bây giờ cậu chủ Phó đã tỉnh lại, yêu cầu hai người thực hiện lời hứa của mình.”

Ông Phó nheo mắt và im lặng một lúc rồi cố nói: “Tôi đã nhờ các chuyên gia liên quan của bệnh viện tìm hiểu tình hình. Nếu cơ thể con gái tôi có thể chịu đựng được việc lấy tủy, thì không cần nói gì nữa và sẽ tiền hành phẫu thuật ngay lập tức. Ngược lại, nếu cơ thể của con gái tôi không đáp ứng được, tôi sợ rằng sẽ không thể hiến tặng tủy xương được, cho dù cô Lê đây có làm loạn thì cũng vô ích thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc