Chương 996
Thẩm Thành hơi không biết làm sao mà nói: “Vốn là cục diện có lợi cho chúng ta, nhưng không ngờ vậy mà bố đó lại chọc trúng chuyện này, hiện giờ thì hay rồi, tất cả mọi ưu thế của chúng ta đều mất hết rồi, trở thành bên bị uy hiếp rồi.”
Lục Gia Bách quét mắt nhìn một vòng xung quanh, thở dài nói: “Chúng ta phát hiện ra mọi chuyện quá trễ, nếu như sớm mười phút vậy thì có thể đúng lúc bắt được rồi.”
“Chắc chắn Trần Cát Phượng đã chuẩn bị lấy ông ấy ra để uy hiếp chúng ta, buộc chúng ta phải thả cho bà ta xuất ngoại. Làm sao đây, bà ta vẫn luôn âm thầm nuôi dưỡng thế lực ở Hải Thành, mặc dù chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta sẽ điều tra ra được nơi ẩn náu của bà ta, nhưng hiện giờ cho dù có điều tra ra thì cũng vô dụng, bởi vì bà ta đã nắm được điểm sơ hở của chúng ta, dường như hiện giờ chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo bà ta mà thôi.”
Lục Gia Bách xoay người đi về phía chiếc xe, vừa đi vừa nói: “Vậy thì rút hết mấy người đang tìm kiếm về đi, đừng lãng phí thời gian để điều tra nữa, tôi đoán nội trong hai ngày tới, bà ta sẽ chủ động liên lạc với chúng ta thôi.”
“Cũng được, vậy thì trước tiên cứ rút người về trước đã.”
Nói xong, anh ta cũng thong thả đi về phía Lục Gia Bách: “Tôi với cậu ngồi chung một xe, chúng ta tâm sự một chút.”
Lục Gia Bách nhíu mày, không nói gì xem như là đồng ý.
Sau khi lên xe, Thẩm Thành vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Cậu dự định cứ trốn tránh Dương Tâm mãi như thế này hay sao? Em ấy cũng không trách cậu, ngược lại, em ấy còn cảm thấy gặp được cậu chính là phúc em ấy tu mấy đời mới có được đấy. Được rồi, tôi cũng cảm thấy em ấy thật ngốc, nhưng không phải phụ nữ sau khi sa vào lưới tình thì ai cũng ngốc như vậy sao?”‘ Lục Gia Bách khởi động xe, lạnh nhạt nói: “Không có tôi, có lẽ cô ấy sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn. Ít nhất trước khi khi gặp tôi, cô ấy có thể sống một cuộc sống tùy ý, muốn làm gì thì làm mà không cần quan tâm đến bất kỳ điều gì hết, cũng sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào hết, nhưng sau khi gặp được tôi, hình như mỗi ngày cô ấy đều bị thương.”
“Vậy nên cậu định cứ trốn tránh em ấy mãi như vậy sao?”
Lục Gia Bách hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt anh ta, gằn từng chữ: “Khi ở bên ngoài cửa kính, tôi đã nhìn thấy vết thương trên đùi Trần Tuấn, cho dù là một người đàn ông như tôi nhìn thấy cũng có cảm giác chịu không nổi. Hiện giờ, mỗi ngày anh ta đều bị những cơn đau hành hạ, có lẽ cũng chỉ có việc Dương Tâm ở bên cạnh, chăm sóc anh ta thì mới có thể xoa dịu được nỗi đau thấu tận tim can ấy của anh ta mà thôi.
Nếu như lúc nào tôi cũng ở bên cạnh Dương Tâm, vậy thì thời gian cô ấy ở bên cạnh Trần Tuấn sẽ ít đi, nghĩ đi nghĩ lại, hay là để qua khoảng thời gian này lại nói tiếp, ít nhất… Đợi cô ấy ở bên cạnh Trần Tuấn, giúp anh ta vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất đã.”
Thẩm Thành đột nhiên giật mình.
Thì ra là như vậy.
Anh ta đang tự hỏi vì sao Lục Gia Bách lại có thể trẻ con như vậy, còn giận dỗi với Dương Tâm nữa chứ.
Thì ra là nhớ đến tình huống của Trần Tuấn.
“Cậu không sợ Trần Tuấn sẽ cướp mất người phụ nữ của cậu hay sao? Bọn họ sớm tối bên nhau, cộng thêm việc Dương Tâm luôn cảm thấy có lỗi với cậu ta, nói không chừng hai người đó lại nảy sinh tình cảm với nhau thì sao?”
Lục Gia Bách lạnh nhạt cười, nói: “Trải qua bao năm tháng trắc trở, tình cảm giữa tôi và Dương Tâm sẽ không dễ dàng phai nhạt như vậy đâu, tôi không lo lắng về điều này. Ngược lại là anh, tôi nghe nói Vân Hành vì cứu cô hai Hải mà bị người của Gia tộc Hải Nhân cắt đứt gân tay, gân chân, nói không chừng con bé Hải Cẩn kia sẽ cảm thấy đau lòng mà thay lòng đấy.”
Thẩm Thành hơi sửng sốt.
Đợi sau khi phản ứng lại, anh ta mới quay đầu lại, chớp mắt nhìn anh, cắn răng nói: “Cậu lấy được tin tức này ở đâu vậy? Gân tay gân chân của Vân Hành thật sự là bị người của Gia tộc Hải Nhân cắt đứt rồi à?”