Chương 574
Lạc Hồ tập trung vào tình hình giao thông phía trước và nói với một giọng trầm nhưng rất hùng hồn: “Quyền kiểm soát Trung Đông.”
“Vô dụng.” Tên nhóc con nói với vẻ mặt chán ghét: “Sau nhiều ngày như vậy, rốt cuộc vẫn dùng quyền kiểm soát Trung Đông để đổi lấy tôi. Không phải là vô dụng thì là gì?”
Lạc Hồ nghe vậy thì bật cười: “Bố có muôn ngàn cách để giải cứu con, nhưng đây là cách duy nhất để làm hài lòng mẹ của con.
Bố đã lợi dụng cô ấy để giành quyền thống trị Trung Đông, chính vì vậy mà cô ấy đã bị đuổi khỏi dòng họ. Bố không biết làm cách nào để đền bù cho cô ấy cả, thôi thì hãy trả lại những gì thuộc về dòng họ của cô ấy vậy.”
Vương Ái Linh có chút kinh ngạc nhìn vào người đàn ông điển trai đang ngồi tựa vào bàn làm việc.
Cô ta tới đây là muốn có được chức tổng thư ký.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng thì người đàn ông này đã chủ động nêu vấn đề trước.
Chẳng lẽ người đàn ông này đã bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc rồi sao?
Anh thèm khát thân hình tươi trẻ, nõn nà của cô ta cho nên mới dùng cách này để đưa ra ám chỉ, ý muốn nói cô ta sắp trở thành người mới bên cạnh anh?
Đúng, chắc chính là cái loại này.
Cái bà cô già Dương Tâm đó mới sinh ba cho nên cái vùng đó không được khít cho lắm, chủ tịch Lục mất đi hứng thú đối với cô chẳng phải chuyện rất bình thường sao? Đàn ông mà, đặc biệt là đàn ông có sự nghiệp thành công, ai mà chẳng trở thành kẻ phụ tình.
Cô ta xinh đẹp như hoa, vẫn còn trong trắng, khí chất lại tốt, quyến rũ có thừa, vừa thanh tú lại có phần đẫy đà, đàn ông nào mà không bị cám dỗ chứ.
“Tổng, chủ tịch Lục thật sự muốn đề bạt tôi lên vị trí tổng thư ký sao?”
Lục Gia Bách tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt mờ ám liếc nhìn cô ta, như cười lại như không nói: “Quan sát trong số các thư ký, chỉ có cô có bằng cấp giỏi nhất, gia thế lại tốt, tôi không đề bạt cô thì nên đề bạt ai đây? Tổng thư ký của tôi, cũng là bộ mặt của tôi, đương nhiên phải là do tôi chọn ra người ưu tú nhất.”
Vương Ái Linh như được cơn vui sướng gột rửa, cho nên bản thân cũng trở nên kiêu ngạo, đắc ý vênh váo.
Cô ta say đăm nhìn dáng người thon dài cao quý đang ngồi ở bàn làm việc, hai chân không đứng im được bắt đầu di chuyển vòng qua bàn làm việc tới gần người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay.
Vừa đi cô ta vừa tháo cúc áo của mình ra đầy dụ dỗ.
Người phụ nữ này không hổ là con gái của nhà thị trưởng.
Từ nhỏ đã được chăm sóc rất tốt, thân thể cũng vô cùng đầy đặn.
Hơn thế, một động tác tuỳ ý của cô ta cũng khó có tên đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
Ngón tay của Lục Gia Bách gõ nhẹ lên trên bàn, ánh mắt nhìn theo từng chuyển động của cô ta, nét mặt không rõ biểu tình.
Đối với anh mà nói thứ ở trước mắt hiện giờ không phải là thân thể của một người phụ nữ mà chỉ là một đống thịt trắng nõn nà.
Ngoại trừ Dương Tâm, anh đối với người khác đều giống nhau.
Một đống thịt heo, không lọt được vào mắt anh.
Vương Thiên thấy anh nhìn cô ta như vậy, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, nũng nịu nói: “Chủ tịch Lục.”
Cái giọng điệu đó đúng là thấu tận xương tuỷ người khác.
Lúc này ở phía ngoài vang lên giọng nói của A Khôn: “Chủ tịch Lục, Cục trưởng Cục văn hoá và di tích đã tới, ông ấy nói muốn gặp anh để trực tiếp cảm ơn anh vì đã giúp đỡ.”
Vương Ái Linh giật mình, hốt hoảng cài lại cúc áo của mình.
Nhưng người ở bên ngoài không cho cô ta thời gian, tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó một người đàn ông trung niên tầm bốn năm chục tuổi bước vào.
Cục trưởng Trình nhìn thấy một màn ở bên trong, ho nhẹ hai tiếng, vội vàng cất tiếng: “Hình như chủ tịch Lục đang không tiện, tôi tới phòng khách đợi vậy, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Lục Gia Bách khoé môi hơi nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa, chờ lão già này nãy giờ ông ta lại nói đi là đi sao?
“Thư nhận tài trợ cần phải có chữ ký của Cục trưởng Trình đây, nếu như bây giờ ông không ký thì khả năng là số tiền này không thể chuyển đi được, bây giờ tôi đang rất vội, lát nữa còn phải tham gia một hội nghị cao cấp, e là phải dời lịch tiếp đãi ông thêm một thời gian nữa, khoảng thời gian này nói không chừng phải tới mấy ngày đấy.”
Cái chân vừa nhích lên của cục trưởng Trình lập tức thu về.
Bây giờ ông ta đang rất cần khoản tiền tài trợ này, nếu bây giờ rời đi thì không biết đến khi nào mới có thể quay trở lại gặp được chủ tịch Lục.
“Vậy thì bây giờ chúng ta ký kết luôn vậy, ký luôn vậy.”