Chương 595
Bởi vì thời kì Tiên Tần mấy nghìn năm trước không có kỹ thuật phát triển như bây giờ, vốn dĩ không cách nào tạo ra được thành phẩm tinh xảo điêu kỳ như vậy.
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, cô ta lại không dám nói.
Lỡ như thứ này là thật sao? Nếu như cô ta phán đoán sai lầm, thì chẳng khác nào tự bôi nhọ danh tiếng của mình.
Tội danh lớn như vậy, cô ta không gánh nổi.
Không chỉ có cô ta mà cô ta còn cho rằng tất cả các chuyên gia có mặt đều không thể gánh hết trách nhiệm này.
Vì vậy…
“Ông Hồng à, ông đang nghĩ gì vậy?”
Cô ta hạ giọng hỏi một ông già bên cạnh.
Ông già vuốt vuốt chòm râu cười: “Ngọc huyết này là thật, cũng chỉ có thể là thật.”
Dương Mỹ cong môi cười.
Quả nhiên, đúng y như cô ta dự đoán. Ông già này sợ rằng sẽ gánh mọi trách nhiệm vì đã làm lỡ mất bảo vật của quốc gia nên mới nói dối trắng trợn như vậy.
Dù sao thì cũng chưa có ai đã từng nhìn thấy ngọc tỷ đó. Mặc dù có ghi chép trong tài liệu lịch sử nhưng cũng rất chung chung, hoàn toàn không có đề cập đến hình dáng cụ thể hay chất liệu của ngọc.
Mấy người bọn họ đều nói rằng ngọc tỷ này là thật thì thử hỏi người đời có ai còn dám phủ nhận chứ? Một khi dính vào chuyện này thì sẽ có vô số rắc rối.
Cô ta tin rằng sẽ không có ai cố tình gây ra loại rắc rối này và cuối cùng tự rước họa vào thân đâu.
“Quả nhiên ông Hồng đúng là có con mắt tinh tường, tôi cũng cho rằng khối ngọc huyết này là thật.”
Khi vừa dứt lời, cô ta quay đầu lại nhìn mấy người xung quanh mình và hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận được sự đồng tình nhất trí của họ.
Cô ta không quan tâm điều này là thật hay là giả, cô ta chỉ cần có thể tồn tại được qua ngày hôm nay thì ngày mai cô ta sẽ nổi tiếng trên trường quốc tế rồi.
Thử nghĩ lại mà xem, việc tìm thấy ngọc tỷ đã thất lạc hàng nghìn năm của Hoa Hạ thì đã lập được bao nhiêu công lao chứ? Đủ để làm cho tên tuổi của cô ta lưu danh muôn thuở rồi.
“Sau khi được nhóm chuyên gia thống nhất thẩm định, chúng tôi cho rằng đây là ngọc huyết đã xuất hiện từ thời thượng cổ.
Mặc dù không có tài liệu nào chứng minh suy đoán của chúng tôi, nhưng bây giờ nó đã có mặt thì có nghĩa là nó là thật bởi vì không có ai có thể giả mạo được cổ vật đã có từ hàng ngàn năm trước.”
“…”
Khi cô ta vừa đưa ra nhận định trên thì cả hội trường reo hò ủng hộ.
“Trời ạ, đây thực sự là ngọc tỷ của người Hán đã bị thất truyền mấy ngàn năm trước đây mà.”
“Các vị chuyên gia và nhà thẩm định Trì Mộ đều nhất trí cho rằng đây là ngọc tỷ, vì vậy hẳn là cuối cùng chúng ta đã tìm thấy bảo vật của đất nước rồi.”
“Sư phụ Trì Mộ thật sự là rất giỏi. Nhìn thoáng qua cũng có thể biết nó là thật. Danh sư chính là danh sư mà. Thật sự là rất đáng ngưỡng mộ. Khâm phục khâm phục.”
Dưới khán đài, Ngô Huyền Trân nhìn Dương Tâm rồi nhíu mày hỏi: “Cô Dương, cô nghĩ thế nào? Ngọc huyết này thật sự là ngọc do tổ tiên truyền lại từ thời thượng cổ sao?” Dương Tâm lắc đầu: “Đây là hàng nhái cao cấp, nhưng nhìn nó giống hệt ấn ngọc thật. Như đã nói, có giả thì phải có thật, bởi vì giả phải dựa vào thực tế.
Nói cách khác, ngọc huyết thật chắc đã xuất hiện rồi, nhưng nó đã bị đánh tráo trong quá trình mua đi bán lại vì mục đích đầu cơ trục lợi.”
Ngô Huyền Trân nhìn thấy ánh mắt của Dương Mỹ vô cùng phức tạp: “Xem ra cô Dương này thật sự là hàng giả rồi. Tuy tôi chưa nhìn thấy Trì Mộ bao giờ, nhưng tôi đã nghe nói về nhân cách phẩm hạnh của cô ấy.
Nếu thật sự trên sân khấu là Trì Mộ thì cô ấy sẽ không bao giờ phát ngôn bừa bãi như thế vì cô ấy lo lắng sẽ bị quy trách nhiệm.
Giả chính là giả, chắc chắn cô ấy sẽ báo cáo chi tiết cho mọi người biết sự thật.”
Dương Tâm không khỏi bật cười.
Cô ta thế mà lại hiểu rõ Trì Mộ như vậy.
Đúng vậy, nếu là Trì Mộ đứng trên sân khấu ngày hôm nay thì chắc chắn cô ta sẽ nói với cả thế giới rằng đó là hàng giả và hàng thật đã bị đánh tráo rồi.
Lúc này Phó Đức Chính bước tới lễ đài, anh ta không hề nhìn vào mấy vị nổi tiếng trên khán đài mà cứ nhìn thẳng xuống phía Dương Tâm.
“Cô Dương, cô có hiểu biết sâu rộng. Xin hỏi cô đây là ngọc huyết thật hay giả ạ?”
Khi anh ta hỏi những lời này, tất cả mọi người đều bối rối.