ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 120: ca phẫu thuật này tôi không làm được

Dường như có thể cảm nhận được ánh sáng trong mắt cô, Triệu An vô thức ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Lê Vãn cười nhẹ, nói với Lục Gia Bách: “Trong lĩnh vực y học, tôi chỉ biết mỗi Triệu An thôi.”

Lục Gia Bách nhướng mày, khóe môi cong lên như cười như không, dường như có cái gì đó ẩn hiện trong đôi mắt đen nhánh của anh, nhưng anh lại đổi chủ đề: “Dù sao tôi cũng nhờ cả vào cô.”

Lê Vãn khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nói xong, cô đi tới trước bàn làm việc, cười nhìn Triệu An, nói với giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái: “Chào, đã lâu không gặp.”

Triệu An liếc cô một cái, từ trong túi hồ sơ rút ra một xấp tài liệu: “Đây đều là bệnh án mấy năm gần đây của ông cụ. Cô xem trước đi, sau đó có nghi vấn gì thì hỏi tôi.”

Lê Vãn vươn tay nhận lấy, nhưng cô cũng không vội xem, trầm mặc một lát mới hỏi thử: “Nghe nói anh có vị hôn thê và sắp kết hôn. Không biết đến lúc đó có thời gian uống một ly rượu mừng không?”

Triệu An nhíu mày, hiện lên vẻ lạnh lùng : “Đến lúc đó chúng tôi sẽ đưa thiệp cưới đến nhà họ Lê, trước tiên hãy nói chuyện công việc đi, còn chuyện riêng để sau rồi tính.”

Lê Vãn mỉm cười, nhưng vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Chuyển tầm nhìn, cô liếc nhìn tờ báo cáo trên tay, biểu cảm khuôn mặt lập tức trầm xuống.

“Khối u phát triển trong hệ thống thần kinh trung ương? Làm sao có thể nghiêm trọng đến như vậy? Trước khi tôi trở về Trung Quốc, ông nội của tôi đã không nói đến điều này.”

Vì thế cô đã bị ông già lừa rồi.

Ông già xấu xa đáng chết, vậy mà lại có thể kết hợp với người ngoài để lừa cô trở về Trung Quốc.

Sau khi quay lại sẽ nhổ râu của ông.

“Có phải là quá gian xảo không?”Lục Gia Bách ở bên cạnh hỏi.

“Đúng vậy, thật gian xảo.”

Nói xong câu đó , Lê Vãn lại bắt đầu xem qua tài liệu.

Càng xem tài liệu , sắc mặt cô càng trở nên khó nhìn.

“Nó đã chuyển biến xấu đi, trở thành ung thư, di căn rộng rồi, chuyện này…”

Cô nhắm mắt lại, quay sang nhìn đám người Lục Gia Bách bên cạnh mình, lắc đầu nói: “Nếu khối u trong não của ông cụ không chuyển biến xấu , tôi còn nắm chắc ba phần tự tin, nhưng bản báo cáo này quá rõ ràng. Khối u đã di căn sang khu thần kinh trung ương của não bộ trước khi phát hiện được hai tháng rồi. chuyện này… Xin lỗi, tôi không thể thực hiện cuộc phẫu thuật này.”

Ngay khi những lời này được nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều tái đi.

Bà Lục bước tới phía trước , đưa tay nắm lấy cánh tay của cô, lo lắng nói: “Cô Vãn à, ba năm trước đây không phải cô đã chữa khỏi bệnh cho vua của Ai Cập sao, tôi tin tưởng lần này cô nhất định cũng sẽ cứu được bố của tôi. Cầu xin cô trên thế giới này ngoài cô ra thì không ai dám làm giải phẫu hết, nếu cô vẫn không nhận lời, chúng tôi chỉ có thể giương mắt nhìn ông cụ chết trên giường mà thôi.”

Lê Vãn khẽ thở dài một tiếng và giải thích: “Ba năm trước người thực hiện phẫu thuật không phải tôi, hơn nữa tình hình của vua Ai Cập ba năm trước khác với ông cụ Trần. Lúc đó tình hình của ông ấy không chuyển biến xấu đi, và tế bào ung thư cũng không di căn.”Chỉ nắm chắc 20% mà thôi. Hơn nữa, năm đó vua Ai Cập mới ngoài bốn mươi tuổi, nhưng ông cụ Trần đã ngoài 80 tuổi rồi và sức đề kháng của ông cũng không thể sánh được.”

Bà Lục vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị Lục Gia Bách ngăn lại.

Anh ta nhướng mày nhìn Lê Vãn, trầm giọng hỏi: “Nếu như cô ra tay, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Lê Vãn do dự một lúc rồi nói: “Chưa đến 10%. Như mọi người đã biết,vua Ai Cập năm đó còn nắm chắc 20%. Tôi còn không dám ra tay , huống hồ bây giờ tình hình của ông cụ Trần còn tệ hơn. Với tình trạng này, tôi e rằng tôi sẽ không thể thực hiện cuộc phẫu thuật này.”

Nói xong, cô cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi đích thân đi kiểm tra một chút cho ông cụ, sau đó sẽ đem báo cáo kiểm tra về cùng ông nội của tôi nghiên cứu một chút, xem chúng tôi có thể nghĩ ra phương án xử lý nào khác không, chúng ta hãy dành ra ba ngày, nếu sau ba ngày mà tôi vẫn không tìm ra giải pháp phù hợp thì mọi người hãy đi mời người khác.”

Bà Lục lảo đảo lùi lại hai bước, khuôn mặt xám xịt và tuyệt vọng.

Lục Gia Tân nhanh chóng đi đến đỡ lấy mẹ.

Lục Gia Bách trầm mặc…

Gia Bách trầm lặng một lúc, dường như đã đoán ra được điều gì đó, khẽ nói: “Được rồi, vẫn còn cần cô phải dốc sức hơn nữa.

Đương nhiên, nếu thật sự cô không còn cách nào khác, chúng tôi cũng sẽ không ép buộc.”

Nói xong, anh lại nói với Trần Tuấn : “Anh đưa cô ấy đến phòng bệnh của ông ngoại đi, để cô ấy kiểm tra lại cho ông cụ.”

“Được.”

Sau khi nhìn hai người rời đi, bà Lục trừng mắt nhìn con trai, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao con không cho mẹ nhắc đến chuyện của “Vô Danh”kia? Bây giờ chỉ có Lê Vãn biết tung tích của người phụ nữ đó. Nếu cô ta không cứu được ông ngoại con.”, Mẹ chỉ có thể hi vọng vào người tên “Vô Danh”kia thôi.

Lục Gia Bách khẽ thở dài, bất lực nói: “Mẹ, nàng không có nghĩa vụ phải nói cho chúng ta biết tung tích của “Vô Danh”kia. Nếu như trực tiếp hỏi nàng như vậy, nhất định sẽ bị nàng từ chối ngay tại chỗ. Nếu nàng từ chối, sau này chúng ta phải làm thế nào?

Làm sao có thể mở miệng?”

Bà Lục nghẹn ngào.

Được thôi, bà thừa nhận rằng lỗi lo lắng của con trai bà là đúng, nhưng liệu loại chuyện như thế này có thể đứng từ góc độ lý trí xem xét được không?

Hiện tại ông cụ đang nằm trên giường, bệnh tình mỗi ngày một nặng thêm, tế bào ung thư di căn quá nhanh.

“Vậy con dự định sẽ làm như thế nào? Chờ đợi cô ấy chủ động nói ra tung tích của “Vô Danh”sao?”

Lục Gia Bách khẽ gật đầu: “Con thật sự là nghĩ như vậy, nếu cô ấy có thể chủ động nói ra thì tốt quá rồi, cho dù cô ấy không chủ động nói ra, nhưng với tấm lòng nhân từ của bác sĩ, con không tin cô ấy có thể giương mắt nhìn bệnh nhân mà cô ấy điều trị từ từ chết đi.”

Cái này gọi là gì?

Tâm lý chiến!

Lục Gia Bách không hổ danh là Lục Gia Bách, không cần sử dụng đến các thủ đoạn trên thương trường, trong cuộc sống bây giờ cũng như vậy.

Bà Lục thở phào nhẹ nhõm.

Bà vẫn tin tưởng vào khả năng của con trai mình và chỉ mất bảy năm để phát triển Lục Thị trở thành một công ty lớn trên trường quốc tế.

Mà bản thân anh cũng đứng trong top 5 vị trí của những người giàu nhất thế giới, và nếu cho anh thêm vài năm nữa,có thể còn đứng vị trí dẫn đầu.

“Được rồi, nếu như trong lòng con đã có suy nghĩ như thế rồi, vậy thì mẹ sẽ không cần lo lắng về chuyện đó nữa. Dù thế nào thì con cũng phải khiến cho cô ấy nói ra tung tích của “Vô Danh”. Mẹ tuyệt đối sẽ không để cho ông ngoại con xảy ra bất kì sơ xuất nào.”

“Vâng.”

Tám giờ tối, tiếp khách tại quán cà phê.

Gần cửa sổ trong phòng riêng trên tầng hai, có hai người phụ nữ trẻ đang ngồi.

“Tâm Tâm, đã lâu không gặp, dùng cà phê thay rượu đi, trước tiên xin kính một ly.”

Dương Tâm cười khúc khích: “Được rồi, có bản lĩnh thì cậu uống hết ly cà phê đấy đi.”

“…”

Người phụ nữ vẫn đáng đánh đòn như ngày xưa.

Lê Vãn đảo mắt nhấp một ngụm cà phê trong cốc: “Cà phê là để nếm thử, uống rượu chỉ là trò để kẻ thô tục làm thôi.”

Dương Tâm không nhịn được cười, trầm mặc một lát, mới thử hỏi: “Cậu đến nhà họ Lục, tình trạng của ông cụ Trần thế nào rồi?”

“Thật khó giải quyết.”Lê Vãn vừa nói vừa lấy ra một xấp giấy tờ từ trong túi xách, khó chịu nói: “Nếu tôi biết trước rằng khối u của ông cụ nằm trên hệ thần kinh trung ương, tôi sẽ không quay về nữa.”

Dương Tâm nhướng mày, vươn tay cầm lấy giấy tờ mà cô giao cho.

Đại khái sau khi đọc xong, cô cau mày hỏi: “Hai tháng trước bắt đầu chuyển biến xấu rồi? Làm sao lại chờ đến bây giờ mới quyết định phẫu thuật?”

Lê Vãn bất lực thở dài: “Ông cụ giấu diếm, dù sao tớ cũng không có cách nào có thể hoàn thành ca phẫu thuật này.”

Dương Tâm ném tập tài liệu lên bàn, dựa lưng vào ghế, cười nói: “Mục đích bọn họ mời cậu không phải là vì bản thân cậu, mà là bọn họ muốn liên hệ với Vô Danh thông qua cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc