ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 436

Tại nhà cũ nhà họ Lâm.

Hải Vy nhìn em gái, khẽ thở dài: “Hải Cẩn, em là niềm hy vọng của cả gia đình, đừng học theo chị, cuối cùng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

Hải Cần chậm rãi quay người lại, khẽ liếc nhìn cô ta rồi thờ ơ nói: “Chị đến rồi à. Chắc chị cũng hiểu em không kìm nén được tình cảm. Năm đó chị vì một người đàn ông mà bỏ rơi gia đình mình, bây giờ lại đổi thành chị khuyên em thế?”

Hải Vy mím môi, bước tới ngồi xuống bên cạnh Hải Cẩn, khoác tay lên vai cô ta, cười khổ: “Chính là vì chị đã từng trải qua rồi, cho nên chị mới không muốn em cũng phải trải qua chuyện đó. Ít nhất sự hy sinh của em cũng phải có ý nghĩa chứ. Thế nhưng anh ta cứ hết lần này đến lần khác từ chối em, hơn nữa anh ta còn có vợ chưa cưới rồi, em nhất định phải níu kéo anh ta sao? Mối tình đầu khi còn trẻ chỉ là sự ngưỡng mộ mà thôi, đó không phải là chuyện tình yêu giữa nam nữ đâu. Thời gian dài trôi qua, em nhất định sẽ dần dần quên đi anh ta.”

“Không.” Hải Cần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Lúc đầu có thể chỉ là ngưỡng mộ, nhưng theo thời gian, em nhận ra anh ấy đã khắc sâu vào trái tim em rồi. Chị, chị không thuyết phục được em đâu. Đến cả thầy của em cũng không khuyên được em mà. Nếu như em không thể tự mình bước ra khỏi chuyện này, không một ai có thể cứu vãn được em đâu.”

Hải Vy nheo mắt lại, do dự một lúc, cô ta cố gắng thuyết phục thêm: “Chị nhận được tin rằng gia đình nhà mình đã cử người đến Hải Thành rồi. Có lẽ là do lo lắng em chia tay với tình đầu, sợ rằng có chuyện không hay xảy ra, em làm ra chuyện gì không kiểm soát được nên mới quyết định đưa em về.”

Hải Cẩn đột nhiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Hải Vy, run rẫy nói: “Nhà…nhà mình thật sự đưa người đến Hải Thành sao?”

Hải Vy gật đầu: “Đúng thế, họ đã lên đường rồi. Chị đoán rằng lần này họ nhất định sẽ dùng phương thức mạnh mẽ để đưa em về đấy.”

Khuôn mặt Hải Cần tái nhợt đi.

Cô ta không muốn rời khỏi Hải Thành.

Cô ta không muốn quay lại gia tộc.

“Chị ơi, chị giúp em với, chị giúp em đi mà, được không chị? Nếu như bọn họ đến bắt em về, sau này em có ra ngoài cũng rất khó khăn.”

Hải Vy có chút khó xử, cô ta cười khổ: “Chị đã cắt đứt quan hệ với gia tộc rồi, theo quy định, chị không thể xen vào chuyện của gia tộc Hải Nhân nữa. em gái, em đang làm khó chị rồi.”

Hải Cần cắn chặt môi, không nói gì nữa.

Hải Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là em đi tìm Dương Tâm đi, cô ấy nhất định có cách bảo vệ em.”

Hải Cần vẫn không nói gì.

Bây giờ người trong gia tộc đến mời cô ta về, ai cũng không thể bảo vệ cô ta.

Bởi vì năm đó thầy và cha cô ta đã có thoả thuận, nếu gia tộc Hải Nhân muốn cô ta quay trở lại kế nhiệm, Dương Tâm cũng không được ngăn cản.

Đó cũng là lý do vì sao Dương Tâm không muốn để cô ta liên quan đến Thẩm Thành.

“Chị, chị nói xem nếu em đi chung một con đường với chị thì bố mẹ có thất vọng không?”

Hải Vy nghe xong, không khỏi cười thầm: “Em gái, không phải em cũng nghĩ…”

Hải Cần nhún vai: “Thật là buồn cười, em không có dũng khí leo lên giường Thẩm Thành. Nói thật, em hơi sợ anh ấy. Người đàn ông ấy quá khôn lường, khó đoán, em không dám khiêu khích anh ấy.”

Hải Vy thở phào nhẹ nhõm, siết chặt vai Hải Cẩn, gần từng chữ: “Hải Cần, em là hy vọng của cả gia tộc, đừng ngốc nghệc như thế. Tình yêu như này chính là thứ làm tổn thương em nhát, tốt hơn em nên nắm lấy cơ hội, sống một cuộc đời tự do, hạnh phúc.”

Chung cư Thịnh Cảnh.

Dương Tâm cũng nhận được tin tức rằng gia tộc Hải Nhân đưa người đến Hải Thành.

Cô hơi lo lắng cho người học trò nhỏ.

Cô bé đó đã vào lún sâu vào rồi, cô thực sự lo rằng cô bé đó sẽ làm ra chuyện không có lý trí khi bốc đồng.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Những người trong gia tộc Hải Nhân đến thì báo cho tôi một câu. Tôi sẽ đi gặp họ một lát.”

“Chị Dương Tâm, tôi không hiểu lắm. Chị với Hải Cẩn vẫn chưa cắt đứt quan hệ sư phụ và học trò sao?

Tại sao chị vẫn lo lắng cho cô ta?”

Dương Tâm cười nhạt, nói: “Cả đời tôi có nhận một người học trò đó thôi, với lại người cô ta yêu lại là…về tình về lí, tôi cũng phải xử lý ổn thoả việc này, đừng hỏi nhiều, cứ làm như lời tôi dặn là được.”

“Vâng.”

Sau khi cô tắt điện thoại, Lục Gia Bách bước ra khỏi phòng tắm.

Anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vô số giọt nước từ ngực chảy ra khiến làn da màu đồng của anh càng thêm ẩm ướt, tràn đầy cám dỗ chết người.

Bình luận

Truyện đang đọc