ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 538

 

Dương Tâm vẫn có chỗ đứng nhỏ nhoi trong lòng anh.

 

Hoặc có thể là bá tổng cảm thấy cô mới mẻ, tạm thời vẫn chưa chơi chán.

 

Đúng.

 

Nhất định là như vậy.

 

Nhất định là thế.

 

Cô ta có chút vội vàng nhìn bố mình đang đứng bên cạnh, nghẹn ngào nói: “Bố, con không muốn đi nước ngoài, con muốn ở cùng bố.”

 

Thị trưởng Vương chỉ có một đứa con gái như thế, tự nhiên không mong muốn con gái đi nước ngoài, vội vàng cười nói: “Bà Lục nghiêm túc quá. Con gái tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp, bắt đầu từ đầu với tư cách là một viên chức nhỏ tại tổng bộ của Lục thị mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”

 

Dương Tâm nhướng mày, cười như không cười: “Đúng vậy, là do tôi lo nghĩ không chu toàn rồi, các người cứ xem như tôi chưa từng nói gì đi, nên làm như thế nào cứ làm như thế ấy.”

 

“…”

 

Dương Tâm…

 

Vương Ái Linh thầm ghi nhớ người phụ nữ này trong lòng.

 

Việc đầu tiên cô ta làm khi đến Lục thị sẽ là nạy góc tưởng của người phụ nữ này, rồi nhân cơ hội bám víu vào anh Lục, để anh Lục đá cô.

 

“Chủ tịch Trần đến rồi, bà chủ công ty Thái Trang, chủ tịch Trần đến rồi.”

 

“Ồ, chủ tịch Trần hóa ra lại là một người phụ nữ phương Đông, chính xác mà nói là một người phụ nữ phương Đông cao quý.”

 

“Một người phụ nữ có khí chất tốt, từng cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ phong phạm của phái nữ.”

 

Xung quanh vang lên âm thanh bàn luận, và ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía lối vào của sảnh tiệc.

 

Dương Tâm cũng không phải là ngoại lệ.

 

Khi nhìn thấy bóng dáng ung dung quý phái bước vào cửa, nói chính xác là khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ trung niên kia, cô hoàn toàn sững sờ.

 

Gương mặt này quá đỗi quen thuộc, dường như đã từng xuất hiện trong trí nhớ.

 

Ai chứ?

 

Khuôn mặt nào trong ký ức trùng khớp với diện mạo của người phụ nữ này?

 

Cô không quen biết nhiều phụ nữ trung niên lắm, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay.

 

Tôn Bích Như?

 

Không phải!

 

Lâm Vũ Loan?

 

Không phải!

 

Bà Lục?

 

Không phải!

 

Bà Tần?

 

Không phải!

 

Mẹ?

 

Đúng, đó chính là mẹ.

 

Người mẹ trên danh nghĩa của cô, Trần Thục Quyên, trông hơi giống với người phụ nữ này.

 

Mặc dù mẹ cô qua đời khi cô vẫn còn nhỏ tuổi, cô không có nhiều ấn tượng về ngoại hình của mẹ mình.

 

Nhưng trong đầu cô luôn có một đường nét mơ hồ, dường như trùng lặp với khuôn mặt của người phụ nữ này.

 

Ngoài ra, người phụ nữ này cũng là một phụ nữ phương Đông, tên là Trần Cát Phượng, không thể không khiến cô nhớ tới người mẹ của mình.

 

“Làm sao vậy?” Lục Gia Bách ở bên cạnh dường như ý thức được cô khác thường, vội vàng hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”

 

Dương Tâm mím môi, lắc đầu nói: “Không sao. Nhìn thấy tổng giám Trần này làm em nhớ lại một số sự việc trong quá khứ. Đợi sau khi tiệc tối kết thúc, em sẽ nói với anh.”

 

Có lẽ là cô thực sự đã suy nghĩ quá nhiều nên nhận nhầm người.

 

Hồi đó, một trận hỏa hoạn thiêu rụi mẹ cô đến nỗi không còn xương cốt, người phụ nữ này làm sao có thể là mẹ cô được?

Bình luận

Truyện đang đọc