Chương 1095
“Được.”
Lạc Hồ cầm lấy điện thoại và đi qua một bên.
Lục Gia Bách quay đầu nhìn về phía Nam Kiên và hỏi: “Sau này anh có dự định gì không? Tôi thấy rằng anh không còn tập trung vào Ám Long được nữa, cô ấy vừa rời đi thì có lẽ anh cũng không còn tham vọng trở thành người tài giỏi nhất thế giới rồi đúng không?”
Nam Kiên không khỏi bật cười và nói: “Vẫn là anh hiểu tôi, đúng vậy, bây giờ tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy một cách âm thầm, cho dù cô ấy mãi mãi không tha thứ cho tôi và tôi cũng không tìm được lối thoát nào tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”
“Vậy thì hãy đi làm những chuyện mà mình muốn làm đi, nhưng mà tôi không đồng ý với việc anh rời khỏi tổ chức, anh có thể có được cuộc sống riêng của mình nhưng mà vào lúc Ám Long cần đến anh thì anh bắt buộc phải trở về ngay lập tức.”
“Được, tôi sẽ không rời khỏi, anh cho tôi một chút không gian riêng tư để tôi bảo vệ cô ấy là được, tương lai còn rất dài nên tôi chỉ mong rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả mọi thứ và sẽ khiến cho cô ấy buông bỏ quá khứ mà chấp nhận tôi thêm một lần nữa.”
“Vậy thì hãy trải qua mỗi một ngày trong tương lai với sự kỳ vọng này đi, chỉ cần anh còn sống là sẽ có hy vọng.”
Đúng vậy.
Còn sống thì sẽ còn hy vọng.
Có điều không biết rằng anh và Dương Tâm có còn niềm hy vọng này nữa hay không.
……
Tại Hải Thành.
Tại căn cứ điều trị.
Bên trong phòng bệnh.
Lê Vãn Trinh ngồi dựa ở đầu giường và vươn tay nắm lấy cổ tay của Dương Tâm mà nói một cách yếu ớt: “Tớ đã biết điều kiện mà cậu chủ Ân đưa ra rồi, Tâm Tâm, cậu tuyệt đối đừng đồng ý với anh ta, tớ không muốn cậu phá hủy đi hạnh phúc của mình chỉ vì muốn cứu lấy tớ.”
Dương Tâm vươn tay ôm lấy cô ấy và nói: “Cậu đừng quá xúc động, tớ không đồng ý với anh ta là được, Trinh Trinh à, nếu như câu thật sự gặp chuyện gì không may bởi vì sự ích kỷ của tớ thì đến lúc đó tớ sẽ đi chết cùng với cậu đấy.”
Lê Vãn Trinh chầm chậm vươn tay ra và vỗ một cái lên đầu của cô.
“Mau chóng bỏ đi ý nghĩ này đi, Dương Tâm, cậu cũng không phải là bố mẹ của tớ thì cần gì phải trả tính mạng cho tớ chứ? Sống chết có số, tớ mắc phải bệnh ung thư nên chắc chắn sẽ phải chết, việc trị liệu bằng chất độc vốn dĩ đã trái với ý trời, nếu như bây giờ ông trời ra tay ngăn cản thì đây chính là số phận của tớ nên không thể trách bất cứ người nào được.”
Dương Tâm không khỏi nở một nụ cười khổ sở.
Cô hiểu rõ về đạo lý này nhưng cô lại không thể vượt qua rào cản này ở trong lòng.
Nếu như thật sự không ổn thì cô sẽ trói Ân Doãn Duy lại và thôi miên anh ta, ép anh ta luyện chế chất độc cũng được.
Cô không thể trơ mắt đứng nhìn Lê Vãn Trinh chờ chết được.
“Được, bọn tớ cũng đang cố gắng hết sức, nếu như cuối cùng vẫn không còn cách nào để giữ được tính mạng cho cậu thì tớ cũng nhận thua, nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến bước đường cùng nên cậu cũng đừng nên bỏ cuộc, chuyện này sẽ luôn có hy vọng mà.”
“Ừm.”
“Reng”